Bộ khoái nghe ra tuổi của Tống Anh không lớn nên đã bổ sung: "Huyện thái gia của bọn ta đã lật xem hồ sơ suốt đêm, cũng đã tìm ra nguyên do của chuyện này..."
"Có lẽ bên hồ có một loại thảo mộc không rõ nguồn gốc gây ra ảo giác, tỏa ra mùi hương mê hoặc thần trí con người, khiến người khác không cẩn thận mà rơi xuống nước. Lần này bọn ta còn mời hai lão đại phu đi cùng, nhất định có thể tra được nguyên nhân." Bộ khoái nói tiếp.
Tống Anh liên tục gật đầu.
Nàng cảm thấy...
Nhân sâm tinh cũng có thì có yêu ma quỷ quái gì khác cũng không có gì lạ!?
Nhưng đương nhiên, Tống Anh sẽ không nói thẳng những lời này ra.
Một đường ngồi xe ngựa cũng không tính là mệt, mặt trời còn chưa lên hẳn, đoàn người đã đến nơi.
Thôn Thạch Đầu này thật sự kém xa thôn Hạnh Hoa.
Đường trong thôn Hạnh Hoa bọn họ đều được trải phẳng, cho dù là ngày mưa cũng không quá lầy lội, nhưng thôn Thạch Đầu lại chỉ có một con đường duy nhất dẫn vào trong thôn, con đường này gồ ghề lồi lõm khiến Đại Bạch suýt trẹo chân.
Thôn Thạch Đầu được núi vây quanh gần như bốn phía, nói dễ nghe một chút thì là thế ngoại đào nguyên*, nói khó nghe một chút thì là chỗ... gà không thèm ị, chim không thèm đẻ trứng.
*Nơi tách biệt với thế giới bên ngoài, ở đó dân sống yên lành hạnh phúc
Lối vào nằm trên cao, đứng đây là có thể nhìn thấy toàn bộ thôn làng.
Trong thôn có khoảng trăm hộ, đều dựng nhà đất, nhà tranh, ruộng nương không ít nhưng cũng không nhiều lắm, chủ yếu là không có ruộng nước, đều là ruộng cạn.
Ưu điểm duy nhất là nằm dựa vào núi, nhưng rừng núi xung quanh hơi rậm rạp, vừa nhìn đã biết vô cùng nguy hiểm, cơ hội kiếm tiền cũng ít hơn thôn Hạnh Hoa nhiều.
Một thôn làng như vậy, trong đầu Tống Anh chỉ nhảy ra một chữ, chính là "nghèo".
Tống Anh cũng khá may mắn, lúc nàng xuyên đến đây, xuất phát điểm không quá tốt, đại tiểu thư nhà quyền quý nhưng lại bị vứt bỏ, đại mỹ nhân yểu điệu nhưng lại bị hủy dung, cha mẹ nuôi yêu thương nàng nhưng nàng lại phải xuất giá...
Tuy rằng có nhiều chuyện như vậy, nhưng mà...
Phong thuỷ của thôn Hạnh Hoa rất tốt!
Một mình nàng cũng có thể mua ruộng mua đất, muốn lên trấn cũng thuận tiện.
Nếu đổi thành thôn Thạch Đầu thì thảm rồi!
Mua đất ư?
Ha ha, một đống đất đá khô cằn, số cây trồng có thể canh tác có hạn.
Bán bánh ú ư?
Từ thôn Thạch Đầu này lên trấn, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất e rằng cũng phải đến chiều mới có thể đến nơi. May mà chỗ lúc nãy gặp bộ khoái cách thôn Thạch Đầu không quá xa, nếu không... đến tối nàng cũng không thể quay về.
Giờ phút này, Tống Anh cũng đã nhìn thấy cái hồ kia.
Không tính là lớn nhưng chắc chắn đủ để nuôi sống nhiều người trong thôn như vậy.
Mọi người cùng đi qua đó, phát hiện bên hồ đã xây một bức tường thấp bao quanh nhưng chừa một khoảng hở chừng hai, ba bước để mọi người thuận tiện đến gánh nước.
Cách hồ chừng mười mét có người hoá vàng mã, có người khóc thút thít.
Hiển nhiên, thôn dân cũng không dám đến gần quá.
"Đại phu theo ta đến đây, trước tiên xem thử mấy loại cỏ mọc chỗ này rốt cuộc có vấn đề hay không." Bộ khoái gọi một tiếng, sau khi nhìn thấy trưởng thôn thì hỏi: "Đã bố trí thuyền xong chưa? Lát nữa sẽ có bộ khoái thông thạo bơi lội đến đây trục vớt."
Trưởng thôn đương nhiên gật đầu liên tục.
Nhiều người đang quan sát như vậy, hai lão đại phu run run rẩy rẩy tiến lên.
Bọn họ cũng biết chuyến này là để cứu người, cho nên tuy rằng lúc này hơi sợ hãi nhưng vẫn rất bình tĩnh khiến Tống Anh âm thầm bội phục.
Quả thật là y giả mang tấm lòng phụ mẫu.
Sau khi kiểm tra thực hư trong chốc lát, hai lão đại phu đều liên tục lắc đầu: "Đây đều chỉ là cỏ dại và rong rêu bình thường, không có cứ thứ gì có thể mê hoặc thần trí ở đây."
"Chỉ là... hồ nước này hơi kỳ quái." Đại phu lại nói.
Bộ khoái vội vàng hỏi: "Kỳ quái thế nào?"
"Nước trong hồ... hình như có màu hơi ngả xanh, thoang thoảng mùi gì đó..." Hai lão đại phu liếc nhìn nhau.
Màu sắc của nước cũng không quá đậm, nhưng bọn họ là đại phu, khứu giác nhạy hơn người thường, lúc nãy đứng bên bờ mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường…