Bộ khoái lại cảm thấy đây là chuyện tốt.
"Vậy chính là nước này có độc, thế thì không thể phái người lặn xuống trục vớt được..." Bộ khoái nhíu mày: "Như vậy đi, những người khác làm pháp sự cho người chết trước, hai vị lão đại phu cùng ta kiểm tra xem trong nước rốt cuộc chứa loại độc nào rồi mau chóng tìm ra cách giải quyết. Nhưng mà... trong khoảng thời gian này, thôn dân vẫn luôn dùng này nước để tưới tiêu, không biết có bị ảnh hưởng nhiều không."
Nếu ảnh hưởng đến việc trồng trọt của cả một thôn, e rằng Huyện thái gia kia sẽ điên mất.
Tống Anh cảm thấy lòng bàn tay càng lúc càng nóng.
Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào mặt hồ, cứ cảm thấy bên trong có cái gì đó đang bơi qua bơi lại.
Hẳn là cá nhỉ?
Có điều, phạm vi gợn sóng dường như hơi lớn.
Hai lão đại phu lại tiến lên để lấy mẫu nước, lần này bọn họ căng thẳng hơn nhiều, dù sao lúc nãy chỉ cần quan sát cây cỏ, đứng xa một chút cũng được, nhưng bây giờ thì khác, lỡ như không cẩn thận rơi xuống...
"Bõm ——"
Có người rơi xuống nước!
Các thôn dân nghe thấy động tĩnh, sợ bị quan phủ bắt đi cứu người, sợ hãi tới mức bỏ chạy nhanh như chớp.
Ngay cả trưởng thôn cũng liên tục lùi về sau mấy bước!
Mấy bộ khoái hoảng hốt, vội vàng chạy đến cứu người, nhưng cứ như bị trúng tà, chỉ thấy bọn họ nghiêng người về phía trước, giây tiếp theo tất cả đều rơi xuống! Nhóm tăng nhân, đạo sĩ thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, lập tức khoanh chân ngồi tụng kinh.
Mặt Tống Anh cũng biến sắc.
Chuyện này quá quỷ dị!
Nghĩ nghĩ, Tống Anh dùng tâm trí điều khiển ánh sáng màu vàng trong tay phóng ra. Một luồng sáng xuất hiện nhưng không phải màu vàng mà là màu đỏ, lao về phía hồ nước!
Mắt Tống Anh đỏ hoe, nàng cảm thấy sức lực cả người mình gần như cạn kiệt. Một lát sau, ánh sáng màu đỏ như sợi dây thừng trói một con cá nheo* lớn kéo lên. Toàn thân con cá nheo này màu xanh lơ, râu quanh miệng cực kỳ dài, trông vô cùng đáng sợ.
*thuộc họ cá da trơn sinh sống ở môi trường nước ngọt, phân bố rộng khắp trên thế giới
Tống Anh muốn cho thứ này vào không gian.
Nhưng phí sức chín trâu hai hổ mà vẫn không thể làm được, nàng đành từ bỏ, kéo nó quăng lên bờ.
Thế nhưng, sau khi con cá nheo này bị nàng bắt được thì người dưới hồ lục tục bò lên.
"Lúc nãy ta cảm thấy có thứ gì đó chạm vào mông ta, đẩy... đẩy ta lên..." Sau khi gắng sức bò lên bờ, một người trong số đó đã tự lẩm bẩm một câu.
Những người khác cũng không để ý đến hắn.
Tất cả đều sặc nước, có thể giành lại được mạng sống đều do may mắn!
Thế nhưng...
Bọn họ đương nhiên sẽ không quên cảnh tượng quỷ dị này.
Bọn họ không biết vì sao vị Tống cô nương đội mũ có rèm kia vẫn đứng đó không nhúc nhích nhưng lại có cảm giác không thể mạo phạm, hơn nữa còn có một con cá lớn nhảy ra khỏi hồ!
Nó thật sự rất lớn, ít nhất phải dài một thước, cả người tròn trùng trục, trông vô cùng đáng sợ.
Người khác không nhìn thấy Tống Anh dùng ánh sáng màu đỏ để trói cá nheo nên lúc này tất cả đều cảm thấy kỳ lạ, cùng tiến lên nhìn.
Tống Anh hơi khó xử.
Bởi vì nàng cảm thấy sức lực của mình sắp cạn kiệt rồi.
Ánh sáng màu đỏ càng ngày càng mỏng, chỉ trong nửa khắc đã hoàn toàn biến mất, cả người Tống Anh mềm nhũn, nàng vội vàng vịn vào đại thụ.
Chỉ thấy con cá nheo nằm yên không nhúc nhích đột nhiên giãy giụa, phát ra tiếng khóc nỉ non của trẻ con!
Mấy người đang tiến đến gần để quan sát lập tức giật bắn mình.
"Không phải... thật sự có yêu quái chứ!"
"Sao... Sao lại có con cá quái dị như vậy chứ? Chẳng lẽ là thành tinh rồi?!"
"..."
Đúng lúc này, trước mắt Tống Anh xuất hiện thêm một người.
Hoắc Triệu Uyên khẽ cau mày, nhìn thấy Tống Anh nhưng không nói gì mà quay sang nhìn con cá nheo dưới đất. Con cá nheo vốn đang kêu la chói tai, ngay khi Hoắc Triệu Uyên đến đây thì đột nhiên trở nên vô cùng yếu ớt, cuối cùng giống như một con cá nheo bình thường.
Lúc này, Tống Anh sử dụng chút sức lực cuối cùng của mình, ánh sáng màu đỏ lóe lên, cá nheo giãy giụa mấy cái rồi hoàn toàn bất động.
Nàng lập tức cảm thấy dường như có thứ gì đó trên người con cá nheo vừa xâm nhập vào không gian của nàng…