Tống Anh cũng không biết đó là thứ gì, vịn vào đại thụ, dùng ý thức xem xét trong không gian.
Là một hạt châu màu hồng.
Bên trong hạt châu này còn phát ra âm thanh kỳ kỳ quái quái, giống như tiếng trẻ con khóc nỉ non, lại như tiếng nữ nhân tức giận mắng chửi, rất đặc biệt. Hạt châu phát ra âm thanh dữ dội khiến nàng cảm thấy chán ghét, lại hơi ồn ào, vô thức muốn thứ này biến mất. Thế nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, không ngờ hạt châu màu hồng lập tức vỡ nát thành bụi mịn, rơi xuống gốc đại thụ như phân bón.
Chỉ trong chốc lát, nàng cảm giác được đại thụ dường như có nhiều sức sống hơn. Nó mọc ra hai cái chồi non?
Trong lúc Tống Anh vẫn còn đang miên man suy nghĩ, Hoắc Triệu Uyên đã đi tới trước mặt con cá nheo.
"Đại nhân, đây, đây là yêu quái..." Có người cực kỳ sợ hãi.
Hoắc Triệu Uyên đá cá nheo một cái: "Yêu quái chết rồi? Ha."
Chỉ là một con cá hơi lớn một chút mà thôi, nếu là yêu quái, tại sao lúc này vừa rời nước đã chết?
Những người khác cũng ngơ ngác.
Nhất là mấy bộ khoái, ban nãy bọn họ đều chính mắt nhìn thấy con cá nheo lớn sinh long hoạt hổ*, trông như muốn ăn thịt người, thế nhưng vị đại nhân này vừa tới thì nó lập tức lăn ra chết!
*khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào
Cho dù cá rời nước sẽ chết nhưng có phải nhanh quá rồi không?
"Đã điều tra được nguyên nhân thôn dân rơi xuống nước chưa?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.
"Chuyện này... Hình như là nước có vấn đề... Chỉ là lúc nãy khi hai vị đại phu định lấy nước để kiểm tra thì không cẩn thận rơi xuống, mấy người bọn ta... cũng như vậy... Cho nên bây giờ vẫn chưa kiểm tra ra rốt cuộc trong nước có gì đó hay không..." Bộ khoái đau khổ nói.
Hoắc Triệu Uyên nhíu mày.
Quỷ quái như vậy sao?
Hắn cầm lấy một cái gáo đi thẳng đến bờ hồ, cúi đầu quan sát nước sông, lại không cảm thấy bên trong có gì đặc biệt, tiện tay múc một gáo nước, thuận lợi đưa tới trước mặt lão đại phu: "Kiểm tra đi."
Chuyện rơi xuống nước này đã náo loạn bao nhiêu ngày rồi?
Hiện giờ, chuyện lạ ở thôn Thạch Đầu đã lan truyền đến mức ai ai cũng biết, ai nấy đều nói là có yêu ma quỷ quái quấy phá, bầu không khí như thế thật sự không tốt.
Nhóm bộ khoái có hơi không kịp phản ứng, nhưng cũng không dám nói gì.
Hai lão đại phu lập tức kiểm tra, ước chừng hai khắc sau, hai người mới nói: "Bẩm đại nhân, nước này... hẳn là không có độc, ngửi mùi giống như có lẫn chất nhầy của ếch, chỉ là không rõ vì sao lại nhiều như vậy... Nhưng bởi vì chất nhầy hòa tan trong nước nên người bình thường cũng không nhận ra."
"Chỉ như thế thôi?" Hoắc Triệu Uyên nói.
"Đúng vậy." Lão đại phu căng thẳng.
"Lúc nãy các ngươi đều rơi xuống nước, có cảm giác gì đặc biệt không?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.
Mấy người vừa nghe vậy thì vội vàng nhớ lại, nghĩ đến khoảnh khắc cận kề cái chết, sắc mặt trắng bệch.
"Ta cảm thấy hình như chân mình bị thứ gì đó quấn lấy..."
"Ta cũng vậy, vừa muốn ngoi lên lại cảm giác dưới chân có lực hút kéo xuống. Thế nhưng... sau khi con cá nheo lớn này nhảy lên bờ thì lực hút đó lập tức biến mất, ngược lại... có thứ gì đó đỡ mông ta, đẩy một cái, đẩy ta lên bờ."
"Ta cũng như vậy..."
Mấy người bọn họ đều nói giống nhau.
Hoắc Triệu Uyên cau mày.
Nói như vậy là dưới nước quả thực có gì đó?
"Người đâu, trục vớt cái hồ này thật kỹ, cho dù là tảng đá cũng phải vớt lên cho ta!" Hoắc Triệu Uyên lạnh nhạt nói.
Hoắc Tứ Tượng lập tức đáp lời, vẫy tay, một nhóm hộ vệ lập tức tiến lên một cách có trật tự, cũng không sợ cái gọi là yêu quái mà mọi người đang nói đến.
Bọn họ đi theo chủ tử lâu như vậy, có chuyện gì chưa từng thấy qua?
Trước đây cũng từng có chuyện tương tự xảy ra, tỷ như năm đó, trong phạm vi thành Dung có một nhà phú hộ cứ bảy ngày sẽ có một nam đinh bị chết. Trước khi chết, cơ thể của những nam đinh đó đều có mùi hoa đào nên nhà bọn họ muốn chặt hết toàn bộ cây đào ở hậu viện. Không ngờ ngay khi định chặt cây, gia đinh lại cảm thấy toàn thân khó chịu, cả người yếu ớt.