Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 195

*Phong tục lề thói của xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi

Lời đồn về chuyện hoa đào đó vô cùng quỷ quái, không biết tại sao lại bị chủ tử biết được, chủ tử đích thân dẫn người đến đó, vô cùng thuận lợi chặt hết toàn bộ vườn đào, không chỉ như thế, thậm chí còn đào ba thước đất lên, tất nhiên là nửa cái bóng của hoa đào tinh cũng không thấy đâu.

Trên đời này, chứng bệnh kỳ quái nào cũng có, vì vậy hẳn là đồ ăn thức uống hàng ngày của nhà này có vấn đề, lại trùng hợp giống mùi hoa đào nên mới xảy ra chuyện.

Lúc này, cả nhóm người vô cùng nhanh nhẹn lên thuyền.

Trong thôn đã sớm chuẩn bị sẵn công cụ trục vớt, những người đó cũng lập tức làm việc.

Lúc này, Hoắc Triệu Uyên mới quay sang nhìn Tống Anh.

"Tống tiểu thư, vì sao ngươi ở đây?" Hoắc Triệu Uyên cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vì đồng cảm cho số phận của cô nương này nên lời nói chỉ hơi lạnh nhạt, không hề hung dữ chút nào.

Đương nhiên, đây là chính hắn tự nghĩ như thế.

Còn vào trong tai Tống Anh lại thành, vị đại nhân này đang quở trách nàng, muốn ném nàng xuống cái hồ đáng sợ này để nàng chết đuối.

Còn chưa đợi Tống Anh mở miệng, bộ khoái đã lên tiếng trước: "Đại nhân, là ta mời Tống tiểu thư đến đây. Lúc trước ta may mắn nhìn thấy lừa thần của Tống tiểu thư bắt trộm, cảm thấy vô cùng khác biệt, cho nên đặc biệt mời con lừa này đến đây, biết đâu có thể giúp chúng ta trừ tà..."

"..." Hoắc Triệu Uyên suýt nữa cho rằng mình nghe lầm.

Vậy mà lại tin* một con lừa?

* Tin ở đây có nghĩa là tin tưởng và phụng thờ, như tin thần, tin Phật…

Đúng là thế phong nhật hạ!

"Thân là người giữ chức quan, sao có thể làm chuyện vô căn cứ, tin tưởng việc giả dối hư ảo như thế?" Hoắc Triệu Uyên vô cùng bất mãn, tuy bộ khoái huyện Lễ không phải chức quan lớn nhưng lại giao thiệp với bá tánh nhiều nhất, vậy mà lại hành động như thế, đúng là làm bậy!

"Đều là tiểu nhân hồ đồ." Bộ khoái cũng rất thông minh, cảm giác được vị đại nhân này không tin chuyện yêu ma quỷ quái, thế là lập tức nhận sai.

Tống Anh cạn lời.

Vị này quả thực vẫn còn ngoan cố.

"Đại nhân, thà rằng tin là có chứ không thể tin là không. Vị quan gia này cũng chỉ suy nghĩ cho bá tánh trong thôn mà thôi. Nếu yêu ma quỷ quái, tiên nhân thần minh đều là chuyện giả dối hư ảo, vậy... hàng năm triều đình cũng không cần tế trời nữa đúng không?" Tống Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng.

Nàng vừa nói xong, Hoắc Triệu Uyên nhìn nàng một cái.

Không nói gì.

Ngay cả hắn cũng không thể nói thẳng trước mặt đám đông rằng việc hoàng đế tế trời hàng năm là hành vi ngu ngốc.

Tuy vị Tống tiểu thư này chỉ nói một câu nhưng lại hoàn toàn đập nát cái nhìn của hắn vừa rồi.

Không ngờ cũng là một cô nương thông minh.

"Sắc mặt Tống tiểu thư trắng bệch là do cơ thể không khỏe sao? Nếu không chịu nổi thì cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, không cần ngại." Hoắc Triệu Uyên nói.

Tống Anh hiểu ý hắn là nàng không cần bận tâm đến thân phận đại nhân của hắn, nên ngồi thì ngồi, nên nghỉ thì nghỉ.

Cũng là người có lòng dạ khoan dung.

"Đại nhân không đuổi ta đi sao?" Tống Anh tò mò hỏi.

"Đường trong thiên hạ là cho người trong thiên hạ đi, đây không phải chỗ của quan lại, tuy có quan nha làm việc nhưng cũng không cần tránh người, vì sao ta phải đuổi ngươi?" Hoắc Triệu Uyên thản nhiên nói.

Tống Anh liếm liếm môi.

Lại không tự chủ được mà gán cho hắn thêm một cái nhãn, chính là: Phật hệ*.

* Phật hệ: tính cách điềm tĩnh, bao dung, không tranh không đua

Thế nhưng vị đại nhân này không đuổi nàng đi cũng là chuyện tốt, nàng cũng muốn nhìn xem có thể vớt được cái gì bên dưới cái hồ này.

Hơn nữa, nhiều người rơi xuống nước như vậy, dù sao cũng phải có một lời giải thích đúng không? Nàng càng muốn xem xem  cuối cùng vị đại nhân này sẽ dùng lý do gì để thoái thác, có thể thuyết phục được mọi người hay không.

Đương nhiên, trong mắt nàng, tất cả những chuyện này chắc chắn đều do con cá nheo lúc nãy gây ra, dáng vẻ nó hung hãn như vậy, chắc chắn là yêu quái.

Trong lòng nàng thậm chí hơi nghi ngờ...

Lúc trước khi nàng bắt được nhân sâm tinh, ánh sáng rõ ràng là màu vàng, thế nhưng bây giờ lại biến thành màu đỏ.

Có khi nào là bởi vì nhân sâm tinh chưa từng hại mạng người, mang khí tức sạch sẽ, cho nên mới là ánh sáng màu vàng, còn con cá nheo tinh kia đã giết người nên ánh sáng mới biến thành màu đỏ hay không?

Bình Luận (0)
Comment