Tống Anh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng là sự thật.
Trước đó liên tục xuất hiện tình trạng rơi xuống nước nhưng lúc này đã không còn nữa. Hộ vệ vớt lên không ít rong rêu, chắc hẳn chúng chính là thứ đã quấn lấy chân những người đó.
Lần này hộ vệ không rơi xuống nước, Tống Anh cứ cảm thấy ánh mắt của trưởng thôn hơi thay đổi.
Hiện giờ thôn dân đã sớm chạy hết, chỉ còn lại mình trưởng thôn này.
Run run rẩy rẩy, vẻ mặt chột dạ.
Chẳng lẽ trong hồ này còn có thứ gì khác?
Chuyện mà nàng có thể chú ý tới, Hoắc Triệu Uyên đương nhiên cũng chú ý tới, ánh mắt hắn lạnh lùng, ra lệnh cho Hoắc Tứ Tượng bắt người lại trước.
"Đại nhân! Dưới đáy hồ có mấy bộ hài cốt!"
Quả nhiên, một lát sau, một người lặn xuống đáy hồ ngoi lên la lớn.
Người đó báo cáo phương hướng, chỉ trong chốc lát đã vớt lên được một ít hài cốt.
Đúng là một ít.
Có hộp sọ, cũng có xương tay, trông rất đáng sợ.
Chủ yếu là... giữa hài cốt có xen lẫn dây thừng, đầu kia của dây thừng buộc vào cục đá, càng quan trọng hơn là phần lớn hài cốt đều khá nhỏ.
"Sao lại thế này? Còn không mau khai ra?!" Hoắc Tứ Tượng rút đại đao ra đặt trên đầu trưởng thôn.
Trưởng thôn quỳ xuống đất "bịch" một tiếng: "Đại nhân tha mạng! Tha mạng... Đây, đây đều là… trẻ sơ sinh mà người trong thôn không nuôi nổi nên vứt xuống đây..."
Trong thôn cũng có người muốn ném người già xuống, thế nhưng người già đều có tên trong hộ tịch, nếu có người chết thì phải báo lên huyện nha, ngỗ tác* sẽ tới khám nghiệm tử thi, sau khi xác định nguyên nhân tử vong thì mới được phép chôn cất…
*Tên một chức lại để khám xét các người tử thương
Chỉ có hài tử vừa sinh ra là có thể giấu đi.
Hoắc Triệu Uyên khiếp sợ nhìn sang.
"Hổ dữ không ăn thịt con, sao lại có người vứt con đi chứ!?" Hoắc Tứ Tượng lập tức nói.
"Là... Là sự thật, thôn bọn ta... nghèo, có người sinh quá nhiều con, nhất là nữ oa... sinh ra lại không muốn nuôi... nên ném xuống đây... chết đuối." Trưởng thôn căng thẳng nói.
Chết đuối là một mặt, còn mặt khác, sở dĩ ông ta là trưởng thôn mà không ngăn cản là vì xem chuyện này như hiến tế Thần Nước.
Tống Anh nhìn qua, số lượng hài cốt thật sự không ít, có vẻ đếm không hết.
Điều này có nghĩa là gì? Hẳn là gần như nhà nào cũng vứt con xuống?!
Trong đầu Tống Anh đột nhiên vang lên những tiếng khóc nỉ non nghe được lúc nãy, nàng đột nhiên hơi hiểu ra.
"Không lẽ… con cá nheo này ăn thịt người mà lớn lên?" Tống Anh khô khốc nói một câu: "Con người có linh hồn, ăn nhiều... cho nên..."
Thành tinh.
Sẽ gây họa cho loài người.
Đặc biệt là con cá nheo này ăn thịt những đứa trẻ bị thôn dân hại chết, cho nên hiển nhiên sẽ căm thù thôn dân, hận không thể ăn hết toàn bộ người trong thôn này?
Tống Anh vừa dứt lời, đột nhiên có một nữ nhân từ xa chạy tới. Nữ nhân kia nhìn hài cốt la liệt trên mặt đất, lập tức nhào tới, vội vàng tìm kiếm.
"Nương vô dụng, ngay cả các con cũng không nhận ra..." Nữ nhân kia tìm một hồi lâu, cuối cùng ngồi dưới đất khóc lớn.
Nhiều hài cốt như vậy, da thịt cũng không còn.
Sao có thể nhận ra ai với ai?
"Ở đây có con của ngươi sao?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.
Nữ nhân kia quỳ rạp xuống đất: "Xin đại nhân hãy báo thù cho nữ nhi của ta! Ba nữ nhi của ta đều bị tên đáng chết kia ném xuống hồ!"
"Nói rõ ràng." Ánh mắt của Hoắc Triệu Uyên lạnh lùng.
"Ta... Dân, dân phụ là người nhà Vương Hưng. Ta gả cho nam nhân nhà ta đã năm năm, sinh ba đứa con đều là nữ oa, trong nhà chỉ có mấy mẫu ruộng cạn, nam nhân và bà bà ta không muốn nuôi, toàn vứt con ta đi! Tam Nha, Tam Nha của ta... Ta vẫn luôn trông chừng nó, không dám ngủ, nhưng ta thật sự không chịu nổi nữa, vừa mở mắt ra, Tam Nha đã không còn nữa rồi!"
Phụ nhân kia khóc mấy tiếng, dường như là bởi vì không nhận ra con của mình cho nên càng thêm tuyệt vọng. Không ngờ nàng lại nói tiếp: "Vương Hưng kia là đồ súc sinh vô lương tâm! Có tiền mua rượu uống mà lại không có tiền nuôi con, ta hận không thể gi.ết ch.ết hắn! Ngày ấy, nhân lúc hắn uống say, ta đã đẩy hắn xuống..."