Tống Anh nghe đến đây, trong lòng nhảy dựng lên.
Loại nam nhân đáng chết này, chết cũng đã chết rồi...
Phụ nhân này thật ngốc nghếch, nếu nàng ấy không nói ra, giấu kỹ việc này trong bụng cả đời, ai mà biết được chứ? Vậy mà lại...
Nếu là nàng, e rằng cũng sẽ chủ động khai báo, không vì điều gì khác, chỉ vì giờ phút này đứng trước số hài cốt này, nói với bọn nhỏ, người làm nương này đã thay bọn chúng báo thù.
Tống Anh không khỏi thở dài một tiếng.
"Ngươi chỉ đẩy Vương Hưng thôi sao?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.
Hắn đã xem qua hồ sơ, người đầu tiên rơi xuống hồ chết đuối là một con ma men, chính là tên này.
"Sức khỏe ta không tốt, ngày ấy sau khi đẩy hắn cũng hơi sợ hãi, mấy ngày liền không dám ra khỏi cửa... Đều là ta vô dụng..." Phụ nhân khóc một tiếng: "Đó đều là nhúm ruột của ta..."
"Đại nhân, ta giết người, ta thật sự đáng chết, nhưng nếu không phải bà bà ta ép Vương Hưng, con ta cũng chưa chắc sẽ chết! Cầu xin đại nhân cho ta một công đạo!"
Nàng ấy có thể giết Vương Hưng là bởi vì lúc ấy Vương Hưng uống say, tình cờ đi ngang qua bờ hồ.
Nhưng nàng ấy lại không thể ra tay với bà bà.
Bà bà quản việc bếp núc, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng ấy làm việc, mặc dù nàng ấy muốn dùng thuốc diệt chuột để đầu độc chết bà ta nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Huống chi, bà bà rất đề phòng nàng ấy. Có lẽ cũng cảm nhận được nỗi oán hận của nàng ấy, mỗi lần ăn cơm đều là nàng ấy ăn mấy miếng trước, bọn họ mới ngồi vào bàn.
Tống Anh cảm thấy chuyện của thôn này e rằng không dễ xử lý.
Nếu chỉ có một phạm nhân thì rất đơn giản, bắt lại là được.
Thế nhưng có câu "Pháp không trách chúng"*.
* Pháp không trách chúng: khi một hành vi nào đó có tính chất tập thể hoặc phổ quát nhất định thì ngay cả khi hành vi đó có chứa yếu tố vi phạm pháp luật hoặc vô lý nào đó thì pháp luật cũng khó có thể trừng phạt được
Nói không chừng, nhà nào trong thôn cũng xảy ra chuyện này, vậy phải xử lý thế nào? Chẳng lẽ đều lôi đi chém hết?
Hơn nữa, e rằng trong đó có không ít nữ nhân bị ép buộc như phụ nhân này, nên xử lý bọn họ thế nào đây?
Tống Anh đưa mắt sang nhìn vị đại nhân kia.
"Tứ Tượng, ngươi đi điều tra những nhà từng vứt con xuống hồ trong thôn, nhất định phải xác minh toàn bộ số hài cốt ở đây, số lượng phải khớp nhau, sau đó giao danh sách cho ta." Hoắc Triệu Uyên nhàn nhạt nói.
Hoắc Tứ Tượng lập tức tuân lệnh, sau đó túm trưởng thôn qua.
Chắc chắn có thể biết được hầu hết mọi chuyện từ miệng trưởng thôn.
Nhưng vẫn chưa điều tra rõ nguyên nhân mà mười một người còn lại rơi xuống nước...
"Đại nhân... lúc nãy con cá nheo này quả thực phát ra tiếng trẻ con khóc nỉ non..." Bộ khoái dè dặt bồi thêm một câu.
Những người khác cũng liên tục gật đầu.
Hoắc Tứ Tượng tin lời những người này nói nhưng như vậy không có nghĩa là hắn tin chuyện này thật sự do yêu quái quấy phá, nhưng dù thế nào thì suy nghĩ của bá tánh vẫn quan trọng hơn, vì vậy hắn nói: "Con cá này có thể đã ăn thịt người, gọi những vị đạo sĩ đó đến đây siêu độ cho những người mà nó đã ăn. Lập một cái bia vô danh ở gần đây, an táng ổn thỏa cho số hài cốt này. Trước khi xác định tội danh, tất cả bá tánh trong thôn đều phải mặc đồ tang, trừ lúc canh tác phải đến đây quỳ gối sám hối."
"Trong thôn này, ngoại trừ trẻ nhỏ vô tri, tất cả mọi người đều có tội. Kể từ hôm nay, toàn bộ trẻ con dưới mười hai tuổi trong thôn phải đưa đến cho quan phủ nuôi dạy." Hoắc Triệu Uyên nói thêm.
Túi tiền của hắn lại xẹp đi vài phần.
"Đại nhân! Đưa bọn nhỏ đi, vậy, vậy chẳng phải bọn ta đều mất giống sao?!" Trưởng thôn đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Các ngươi chỉ giỏi b.óp ch.ết trẻ con, sao không thể sắp xếp như thế?" Hoắc Triệu Uyên cười lạnh: "Các ngươi đã không muốn có con, vậy bất kể các ngươi có tội hay không, trong vòng mười năm, tất cả trẻ con sinh ra ở thôn Thạch Đầu đều do quan phủ tiếp nhận."
Sau mười năm, những đứa trẻ được đưa đi cũng có thể quay về đây nhỉ? Đến lúc đó trở về nguyên quán, khả năng bị phụ mẫu, người thân ảnh hưởng cũng sẽ thấp đi nhiều.
Ngàn phòng vạn phòng cũng không thể phòng được lòng người độc ác, loại người như thế chi bằng mất giống luôn đi.
Giống như cày ruộng, rễ đã hỏng, cho dù có trổ bông thì cũng chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi!