Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 198

Hoắc Triệu Uyên nhìn số hài cốt này, ngay cả ý định giết người cũng có.

Hắn không dám tin trong phạm vi đất phong của mình lại có vụ án khiến người ta sợ hãi như thế.

Tuy định ra thời hạn mười năm nhưng điều này không có nghĩa là những kẻ dìm chết con cái vô tội.

Hoắc Tứ Tượng đã đi điều tra.

Bọn họ dẫn theo nhiều người, ai cũng như hung thần ác sát, đến từng nhà một tra xét, ngươi ép ta, ta ép ngươi, đổ qua đổ lại, mất hơn một canh giờ mới tra ra được toàn bộ người bị dìm chết trong thôn.

Đương nhiên, số lượng vẫn không khớp.

Nhưng vẫn phải tính đến mấy thế hệ trước đã không còn người nối dõi.

Thế nên sai lệch cũng là chuyện hiển nhiên. Những bá tánh này sợ mình nói thiếu thì tội càng nặng hơn nên gần như đều nói hết toàn bộ những gì mình biết, không hề giấu giếm.

Cũng có người không vứt con.

Nhưng bọn họ vô tội sao?

Hoắc Triệu Uyên không cảm thấy như vậy.

Đều là người cùng thôn, chẳng lẽ lại không biết gì? Xảy ra chuyện chấn động như thế mà không một ai báo án, thậm chí còn bao che cho nhau, đây chính là tội!

Thậm chí có một số người không phải không phạm tội mà là bởi vì không sinh được con hoặc con sinh ra đều là nam hài cho nên không nỡ vứt bỏ, thế nên mới không phạm tội thôi!

Nếu liên tiếp sinh ra nữ oa, e rằng kết quả cũng không có gì khác.

Vì vậy, trong mắt Hoắc Triệu Uyên, tất cả đều là một đám tội nhân.

Những kẻ này đúng là nên chém hết toàn bộ.

"Phàm là kẻ giết người và xúi giục, mỗi tháng đến huyện nha chịu phạt một lần, mỗi lần đánh 50 gậy, thời gian thi hành án 5 năm." Hoắc Triệu Uyên nhẹ nhàng nói.

Có hắn ở đây, mọi chuyện đều được điều tra rõ ràng, ai đích thân dìm chết người, ai không chấp nhận được nữ nhi hoặc tôn nữ, tất cả đều nhận tội, tuyệt đối không xử sai.

Tống Anh nghe xong thì cau mày.

Như vậy có khác gì chém người đâu chứ?

"Đại nhân tha mạng! Mỗi tháng đều bị đánh thì làm sao trồng trọt nữa..." Trưởng thôn dập đầu.

"Trồng trọt?" Hoắc Triệu Uyên hơi hơi mỉm cười: "Tuy là ruộng cạn nhưng dùng để nuôi súc sinh còn tốt hơn là nuôi những kẻ ác độc như ngươi. Bản quan cho các ngươi một con đường sống, nếu vẫn còn sống sau năm năm thì bản quan sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không sống nổi thì chính là ngươi đã giết người thì phải đền mạng. Nói cho cùng thì vẫn là người sống chiếm hời, người chết chịu thiệt."

Tống Anh cảm thấy như vậy không tồi.

Số người có thể sống sót sau năm năm chắc chắn không nhiều lắm, cho dù có sống sót thì cũng là một con ma ốm.

Đáng thương thì đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

Trẻ nhỏ thì không tính là mạng người sao?

Tống Anh vốn cho rằng vị Hoắc đại nhân này cuối cùng sẽ hạ lệnh đánh một trận rồi thôi, dù sao ở thời đại này, cha giết con cũng không phải tội quá nặng, không ngờ người này nhìn như không lập tức lấy mạng, nhưng trên thực tế không hề bỏ qua.

Còn về những người như thê tử Vương Hưng, tội giết người được tha nhưng vẫn bị tội liên đới*.

*một người phạm tội, cả nhà bị vạ lây

Thế nhưng suy cho cùng, nữ nhân kia không hề ra tay dìm chết trẻ sơ sinh, về sau hẳn phải là người nuôi gia đình, phụ trách ruộng đất trong nhà, dù sao bà bà và công công đều dính vào vụ án, không chừng còn bị đánh chết, một nữ tử làm ruộng tuy hơi vất vả nhưng muốn nuôi sống chính mình cũng không khó.

Nàng cũng hiểu nguyên nhân mà Hoắc Triệu Uyên không bảo vệ nữ nhân trong thôn này.

Bọn họ không hoàn toàn vô tội, bản thân mình không hành động mới có thể dẫn tới kết quả như vậy, cũng nên phạt như nhau. Hơn nữa, loại hình phạt này... thậm chí cũng có thể nói là một loại thưởng.

Những kẻ dìm chết trẻ sơ sinh sau khi bị đánh cũng phải mời đại phu đúng không?

Không có tiền thì chỉ có thể nằm trên giường, đến lúc đó, đương nhiên là có thù báo thù, có oán báo oán.

Thế nhưng, cứ như vậy trong thời gian dài, con người sẽ không trở nên dị thường sao?

Tống Anh cảm thấy nội tâm mình hơi tối tăm.

"Đại nhân... ta cảm thấy... có cần phải truyền bá năng lượng tích cực hay không..." Tống Anh đột nhiên nghiêm túc nói.

"Hử?" Hoắc Triệu Uyên nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.

"Ý ta là... phải tăng cường phát huy... chân - thiện - mỹ... Hay là tìm một người kể chuyện viết một ít lời có đạo lý, mỗi tháng đến đây quảng bá tuyên truyền, tránh để con người ta chui rúc vào ngõ cụt? Ngài thấy thế nào?" Nói một cách đơn giản, nàng cảm thấy những người này thiếu súp gà độc*.

* Súp gà độc: tiếng lóng trên internet chỉ nội dung có vẻ hữu ích nhưng thực chất lại chứa thông tin quảng cáo hoặc lừa đảo như "Đọc trong 5 phút có thể thay đổi cuộc đời bạn!", "Làm những điều này và bạn có thể sống trăm tuổi"...

Bình Luận (0)
Comment