Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 199

Năm năm hình phạt, mười năm cốt nhục chia lìa, hoàn cảnh tổng thể sẽ tràn ngập ai oán, như vậy không tốt lắm!

Nhất định phải có súp gà độc, phải nghe những chuyện xưa chân - thiện - mỹ nhiều một chút, thậm chí đọc nhiều danh ngôn của Phật gia, Đạo gia, như vậy mới có thể mở mang đầu óc, đồng thời khiến những người chưa từng làm hại người khác lạc quan hơn, nếu không sẽ cảm thấy cuộc sống quá khổ sở, bất chấp tất cả, không khỏi đánh mất đi tấm lòng thuở ban sơ.

Đương nhiên, ý tưởng chính của Tống Anh là cảm thấy thôn này quá hẻo lánh, thôn dân cảm thấy đi ra ngoài không tiện nên ít có người ra khỏi thôn, càng không lui tới với người bên ngoài, qua thời gian dài, mặc dù trong thôn có xảy ra chuyện gì, những người này chỉ nghĩ đến trưởng thôn, hoàn toàn không nghĩ đến quan phủ.

Bởi vậy, cần vài người đến tiếp xúc với thôn dân nơi đây.

Tầm mắt được mở rộng, đương nhiên có thể thay đổi vài phần tâm tính.

Thế nhưng Tống Anh cũng biết bản thân mình lắm miệng, sau khi nói xong thì cười gượng một tiếng: "Đại nhân, ta chỉ thuận miệng nói mấy câu mà thôi."

"Ngươi nói đúng, ta sẽ bảo huyện nha tăng số người đến đây chỉ dạy cho các nàng." Hoắc Triệu Uyên nói.

Tống Anh mấp máy môi: "Ngoài kể chuyện... ta cảm thấy có thể thành lập một tổ Phụ Liên nhỏ..."

"Phụ Liên?" Hoắc Triệu Uyên ngạc nhiên nhìn nàng.

Tống Anh hận không thể vỗ nát đầu mình: Ai bảo ngươi lắm miệng này!

"Chính là... một tổ chức dành cho nữ tử, phụ trách bảo vệ nữ tử và trẻ con, có thể định kỳ thăm hỏi gia đình, khai thông tâm lý cho nữ tử, cũng có thể hòa giải mâu thuẫn giữa phu thê..." Tống Anh căng da đầu nói.

Ở thời đại này, không có cách nào nói nam nữ bình đẳng, cho nên e rằng kiến nghị này của nàng không có tác dụng gì.

Hoắc Triệu Uyên ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng, sau một lát thì gật đầu: "Rất tốt, nhất định sẽ cho người đi làm."

"..." Dễ nói chuyện như vậy sao!?

"Còn có gì không ổn à?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.

"Không có." Tống Anh vội vàng lắc đầu, nhưng nghĩ đến chuyện về con yêu quái này vẫn chưa giải thích được bèn hỏi: "Đại nhân... tuy rằng thôn này hơi có vấn đề, nhưng... vẫn chưa tìm được hung thủ giết hại mười một người khác, ngài nghĩ thế nào?"

"Tống tiểu thư cảm thấy thế nào?" Hoắc Triệu Uyên nói.

Trước đây, khi nghe nói đến Tống tiểu thư này, người khác chỉ cảm thán một câu đáng thương.

Nghe nói Tống tiểu thư này khi còn bé sức khỏe không tốt nên vẫn luôn không gặp ai, thậm chí còn sống ở nhà thân thích, sau đó chọn được lão Vương gia, ai nấy đều biết Diên Bình Hầu phủ làm ra chuyện quá nực cười, nhưng cũng không ai ngăn cản.

Huống chi, Tống tiểu thư này chưa từng có tài danh, lại còn không được sủng ái.

Thậm chí còn có người từng nói, tuy vị Đại tiểu thư Tống gia này có dung mạo như trăng như hoa nhưng tính tình lại hơi tầm thường, tuy không ngu si nhưng không được thông minh như người thường.

Thế nhưng, trong khoảng thời gian trở về Dung Thành lần này, hắn đã gặp cô nương này rất nhiều lần, hiển nhiên không khoa trương như lời đồn đãi.

"Ta cảm thấy... thà rằng tin là có còn hơn tin là không." Tống Anh trông vô cùng thành thật.

Nếu vị đại nhân này tiếp tục lãng phí sức lực đi điều tra, chỉ sợ cái gì cũng không tra được.

"Tống tiểu thư tin tưởng chuyện quỷ thần yêu quái sao?" Hoắc Triệu Uyên nhíu mày, chuyện này không ổn.

"Ta chỉ nghĩ rằng, nếu là oan hồn đòi mạng thì cũng có thể khiến những kẻ ác đó kiêng kị một chút. Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, nhưng nếu trên đời thật sự có quỷ, vậy e rằng kẻ đã làm chuyện trái với lương tâm cũng không dám mở cửa ra nữa." Tống Anh tìm một lời giải thích hợp lý.

Hoắc Triệu Uyên vẫn không nói gì.

Theo ý hắn, đương nhiên là phải tiếp tục điều tra.

Trong số những người bỏ mạng cũng có thợ thủ công vô tội, dù sao cũng phải đưa ra một lời giải thích.

Thế nhưng, ngỗ tác của huyện nha đã kiểm tra thi thể rất nhiều lần, không hề có bất cứ ngoại thương nào, toàn bộ đều là chết đuối, tình huống này quả thực rất bất ngờ, không thể không nghĩ nhiều.

"Dưới nước có nhiều rong rêu sinh trưởng, một khi rơi xuống nước tất sẽ bị chúng quấn lấy cổ chân, quả thực khó mà thoát thân. Kẻ ác đã chết cũng không sao, còn về những người vô tội khác, ta sẽ cho người trấn an."

Bình Luận (0)
Comment