Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 211

Vậy mà lại bị Ý Quân Phường cướp mất mối làm ăn!

Nhất là bây giờ, tiết trời đang ấm dần lên, đúng lúc trăm hoa đua nở, vào thời tiết này, những nữ tử lười biếng không thích đi ra ngoài trước đó cũng bắt đầu bước ra khỏi cửa, chắc chắn không thể thiếu việc dùng son phấn!

"Thật sự không có! Tuy thứ đó trông cũng không phải thứ quý giá gì nhưng dù sao cũng rất mới lạ, nếu thật sự có người tới xin gửi bán, bọn ta chắc chắn sẽ báo cho chưởng quầy xem thử trước." Quản sự bên dưới nhao nhao nói.

"Vậy là do người gửi bán này thiếu hiểu biết sao? Nghe nói là một cô nương ở nông thôn, có lẽ không có nhiều tin tức, không biết Ý Quân Phường hiện giờ đã xuống dốc. Như vậy đi, phái một quản sự đến tìm nàng nói chuyện, khiến nàng gửi bán thứ này ở cửa hàng chúng ta, nếu có thể khiến nàng bán đứt công thức thì càng tốt..."

"Phải dùng cảm xúc đánh động nàng, dùng lý lẽ thuyết phục nàng, nói cho nàng biết rằng thứ này đặt ở Ý Quân Phường chỉ có thể bán được 100 văn, nhưng đặt ở Thúy Nhan Trai chúng ta cũng có thể bán được hai, ba lượng bạc! Ta không tin có người không có tiền mà vẫn sống được!"

Tuy rằng sau khi bán với giá hai, ba lượng sẽ không có nhiều người mua như trước, nhưng vừa có thể kiếm tiền lại vừa tiết kiệm sức lực, đồ ngốc mới không làm.

Kiếm tiền từ người giàu là dễ nhất.

Những công tử, tiểu thư đó đều xem bảng hiệu mà mua đồ, không hề quan tâm thứ này có dùng được hay không.

Tỷ như quần áo, người giàu có chỉ biết chọn cửa hàng thêu và cửa hàng vải nổi tiếng nhất, tốn bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề, thứ bọn họ để ý chính là thể diện.

Nếu là thứ quá rẻ, ngược lại sẽ bị vả mặt.

Tống Anh đã nhiều ngày không cần phải gấp gáp nấu dầu gội, thay vào đó, nàng dành thời gian cho việc làm ruộng.

Thực ra, mục tiêu của nàng vẫn là có thể làm một cô nương thôn quê đầy mùi rơm rạ.

Bán bánh ú, bán dầu gội là để kiếm tiền, nhưng làm ruộng thì khác, người khác là để sinh tồn, còn nàng là để hưởng thụ.

Hãy nhìn lương thực và bầu không khí không bị ô nhiễm này đi...

"Ộp!"

Lại nghe tiếng ếch kêu trong trẻo, dễ nghe này đi, tràn đầy hơi thở thôn quê.

"Ộp ộp!"

Tiếng kêu vang thật, ếch ở cổ đại cũng kêu to hơn ếch ở đời trước.

Tống Anh cong môi cười, vẻ mặt thỏa mãn, đảo mắt một vòng, ngắm nhìn "giang sơn" của nàng, cuối cùng...

"Nương ơi!" Tống Anh vội vàng lùi về sau một chút, "Ếch, ếch to quá!"

Lừa của nàng đâu? Sao còn chưa tới hộ giá nữa?!

Được rồi, nàng đã thả lừa của mình lên núi ăn cỏ rồi...

"Đừng tới đây..." Tống Anh căng da đầu.

To như vậy... hẳn không phải là ếch bình thường mà là ếch trâu! Nhưng nàng nhớ rõ ếch trâu là loài ngoại lai, tuy rằng thời đại này là hư cấu nhưng mà... hẳn là sẽ không quá chênh lệch với thực tế nhỉ… 

Tống Anh nuốt nước miếng: "Ếch đồng xào cay, ếch trâu nấu khô, ếch trâu chần... canh ếch đồng nấm tuyết bách hợp..."

Tống Anh không biết con vật to như vậy rốt cuộc là cái quỷ gì.

Không giống ếch trâu nàng từng ăn ở kiếp trước, cũng không phải ếch đồng nhỏ bé, rất giống loài ếch có thể ăn côn trùng có hại mà nguyên chủ từng nhìn thấy khi còn nhỏ nhưng nó quá to!

Cơ thể ẩn trong ruộng nước, đôi mắt to tròn lồi ra nhìn nàng chằm chằm, đầu bất động như đang săn thú...

"Nếu ngươi qua đây thì sẽ vào nồi của ta..." Chân Tống Anh lại dịch về sau.

Nàng cũng xem như lớn gan, chỉ là hơi ghê tởm loại... tiểu quái vật da xanh này.

Đương nhiên, nếu nó nhỏ hơn một chút, chắc chắn nàng sẽ không sợ, thậm chí còn có thể cầm lên quan sát, nhưng sự thật là thứ này to bằng đầu nàng.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con ếch to bằng đầu mình nên có hơi lúng túng cũng là điều dễ hiểu thôi...

Tống Anh nhất thời quá "hưng phấn", không chú ý tới lòng bàn tay ấm áp của mình.

Bình Luận (0)
Comment