Thấy con ếch kia vẫn không nhúc nhích, Tống Anh giống như gặp quỷ, lùi về sau mấy bước rồi nhấc chân bỏ chạy.
Thở hổn hển về nhà, tiện thể cài then cửa lại.
Thế giới chết tiệt này, vì sao không thể dịu dàng với nàng một chút chứ?
Không đúng, Đại Bạch của nàng vẫn chưa về nhà... Lúc nãy nàng nói sẽ chờ Đại Bạch ở chân núi, con lừa ngốc kia không nhìn thấy nàng sẽ không đứng đó đợi mãi, không chịu về nhà chứ?
Thế nhưng Tống Anh cảm thấy vẫn nên chờ nhi tử về trước rồi mới tính tiếp.
Ngây người ở trong nhà một lát, nàng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Con ếch kia to như vậy, hầm thành một nồi thịt cũng có thể ăn được hai, ba ngày...
Thế nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, nông dân không ăn ếch, dù sao thì ếch cũng là loài động vật có ích, có thể ăn côn trùng có hại, có ích cho hoa màu. Nếu có trẻ con nghịch ngợm bắt được một, hai con chơi đùa cũng sẽ bị người lớn mắng cả ngày.
Lúc nhân sâm tinh trở về cùng với Tống Đạt và Tống Võ, Tống Anh tỏ vẻ thần thần bí bí kéo nhân sâm tinh qua một bên.
"Nhóc con." Tống Anh cong môi cười.
"..." Hoắc Lâm lập tức rụt đầu lại: "Ta không có uống trộm linh thủy dùng để tưới củ cải của Đại Bạch đâu..."
Tống Anh sửng sốt, ngay sau đó lập tức nhận ra thằng nhóc này vừa mới lạy ông tôi ở bụi này.
Chẳng trách gần đây vẻ mặt lúc ăn củ cải của Đại Bạch có hơi u oán, hóa ra là do thằng nhóc này gây chuyện.
Tống Anh nhíu mày: Nàng có việc cầu người nên đương nhiên phải lựa chọn tha thứ cho nó!
Nhân sâm lại giật thót trong lòng: "Ta cũng không có chép bài tập giúp Lục cữu cữu để đổi lấy điểm tâm của hắn..."
"Ha ha." Tống Anh nắm tóc nó, "Ngươi còn dám chép bài tập thay cho Tống Đạt à!?"
"Không có! Ta không có!" Nhân sâm tinh vội vàng che đầu lại, không phải nó nói là không có sao? Vì sao nương nó lại biết được?
"Nói dối sẽ bị rụng một ngàn sợi tóc đấy!" Tống Anh nghiến răng nói.
"Chỉ chép hai lần thôi!" Nhân sâm tinh lập tức hô lên.
Một ngàn sợi, lúc bộ rễ của nó ở nguyên hình cũng không được nhiều như vậy đâu!
"Hai lần cũng là chép, nhất định phải phạt các ngươi thật nặng!" Tống Anh hừ một tiếng, cũng không khách khí mà nói thẳng: "Trong ruộng nhà chúng ta xuất hiện một con ếch khổng lồ, ngươi cùng ta qua đó xem thử, còn phải đón Đại Bạch về nhà nữa..."
Nhân sâm tinh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái: "Ngươi, ngươi tìm ta là vì chuyện này ư!"
"Nếu không thì ngươi nghĩ là vì chuyện gì!?" Tống Anh trừng nó.
"Ta cho rằng ngươi đang trách ta lén ăn bánh ngọt mà ngươi giấu!" Nhân sâm tinh hô lên theo bản năng.
Sau khi nói xong, chính nó cũng sửng sốt.
Nó cũng không biết bản thân mình bị gì, vừa nhìn thấy nương nó thì không quản nổi cái miệng mình, thành thật khai hết ra! Bình thường nó không hề ngu như vậy!
Nụ cười của Tống Anh khiến nó sởn hết tóc gáy.
"Nương, nhi tử cùng người đi xem ếch khổng lồ được không?" Hoắc Lâm vừa khóc vừa cười.
"Đó là một con ếch khổng lồ, ngươi không sợ con ếch đó thích ăn nhân sâm à?" Vẻ mặt Tống Anh rất âm u.
"Đương nhiên... không sợ!" Mới là lạ đấy!
Nhưng vào lúc này, Hoắc Lâm không dám tiếp tục trêu chọc Tống Anh nữa. Sức ăn của nó khá lớn, số bánh mà Tống Anh thưởng cho nó luôn không đủ ăn, cho nên mới muốn trộm mấy miếng. Nó cũng biết tính Tống Anh, một khi chọc nàng không vui, e rằng nó sẽ bị cắt khẩu phần ăn uống trong mấy ngày!
Không chỉ bánh ngọt, không chừng Tống Anh còn cắt luôn khẩu phần linh thủy của nó, không cho nó chui xuống đất, không cho nó phơi nắng, thậm chí không cho nó hấp thụ ánh trăng nữa!
Nghĩ như vậy, nhân sâm tinh cảm thấy mình không hề có tương lai...
Còn không bằng bị ếch ăn luôn cho rồi!
"Đi thôi, ta chỉ tìm ngươi đi cùng cho đỡ sợ thôi, đến lúc đó, ngươi trốn xa một chút. Còn có Đại Bạch nữa mà, Đại Bạch nhà ta cũng xem như một người hộ tống lợi hại. Nếu con ếch kia dám lè lưỡi ra, Đại Bạch chỉ cần dùng một chân đã có thể đá bay nó rồi!" Tống Anh nói.
Tống Anh nghĩ như vậy, cảm thấy nuôi Đại Bạch thật có ích!