Thật ra Tống Anh cũng không sợ nhân sâm tinh bị con ếch ăn mất, dù sao thì đứa con nàng nhặt được này không có bản lĩnh nào khác ngoài khả năng chạy trốn đỉnh cao. Thế nhưng đường đường là yêu quái, hơn nữa còn là giống loài quý hiếm, lá gan của nhân sâm tinh lại quá nhỏ.
Nhất định phải tiến hành một loạt hoạt động giáo dục và khích lệ để cải thiện tình trạng này.
Sau khi nói với hai huynh đệ Tống Đạt một tiếng, Tống Anh dẫn theo nhân sâm tinh ra khỏi nhà.
Khi đến nơi, nàng vẫn không thấy Đại Bạch đâu, chắc chắn là con lừa này thấy phong cảnh trên núi tốt nên ăn vạ không chịu đi rồi.
"Ngươi đứng đây chờ ta." Tống Anh dặn dò nhân sâm tinh rồi cầm cái sọt mình mang theo tiến lên phía trước.
Tuy rằng loài ếch ăn côn trùng có hại nhưng nàng thật sự không dám để con ếch to như vậy ở trong ruộng, hoặc là bắt về hầm canh, hoặc là thả xuống sông, tránh để con ếch này đột nhiên chạy ra ngoài đường dọa người ta sợ.
Sau khi Tống Anh tới gần, phát hiện con ếch kia đang phóng lưỡi ra, "vèo" một cái, nuốt một con bướm vào miệng.
Tốc độ rất nhanh khiến Tống Anh không kịp nhìn rõ.
Có lẽ bởi vì lần này rất bình tĩnh nên Tống Anh cảm giác được lòng bàn tay mình đang nóng lên.
Trong lòng lập tức hoảng sợ.
Lại là yêu quái sao!?
Mấy ngày trước mới có một con yêu quái cá nheo, bây giờ lại có thêm một con yêu quái ếch sao!?
Tống Anh đột nhiên cảm thấy lời mà nhân sâm tinh nói trước đây thật sự không đáng tin. Nó nói trên đời này có rất ít động, thực vật có thể thành tinh, nhưng thật sự ít sao? Nàng mới xuyên tới bao lâu chứ? Đã gặp bao nhiêu yêu quái rồi?!
Cho dù Đại Hoàng và Đại Bạch chỉ hơi thông minh một chút, không tính là yêu quái, nhưng con cá nheo kia chắc chắn là yêu quái! Nói không chừng, hạt châu rơi ra trong không gian của nàng chính là yêu đan của yêu quái cá nheo!
Yêu quái ếch cũng quay đầu lại nhìn nàng.
Tống Anh chuẩn bị ra tay.
Sau chuyện yêu quái cá nheo lần trước, sức mạnh của nàng đã bị cạn kiệt một thời gian ngắn, sau khi ăn củ cải của Đại Bạch mới cảm giác được sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể đã chậm rãi khôi phục lại.
Hơn nữa, từ khi mọc ra hai chiếc lá, cái cây trong không gian của nàng trông có sức sống hơn trước rất nhiều. Tống Anh mơ hồ cảm thấy cái cây đó tượng trưng cho sức mạnh của nàng, nàng phải làm việc tốt, chẳng hạn như bắt yêu quái cá nheo thì mới có thể khiến cái cây đó tiếp tục lớn lên!
Nàng có liên hệ với không gian, ít nhiều có thể cảm giác được tác dụng của không gian đối với cái cây đó cũng giống như vậy.
Ánh sáng lóe lên từ lòng bàn tay Tống Anh.
Nhưng nàng hơi ngạc nhiên, bởi vì lần này ánh sáng lại có màu vàng.
Dựa theo suy đoán của nàng thì yêu quái ếch trước mắt này khác với yêu quái cá nheo, nó chưa từng giết người sao?
Hơn nữa...
Ánh sáng màu vàng của nàng dày đặc hơn rất nhiều!
Ánh sáng màu vàng của Tống Anh chỉ mới tỏa ra, vẫn chưa phóng đi nhưng con ếch đã thay đổi!
Nó vốn đang ngồi trong ruộng nước, thế nhưng tứ chi đột nhiên biến thành tay chân, mặt ếch lộ ra ngoài cũng chớp mắt biến thành mặt người!
Tống Anh nheo mắt.
Ngay cả nhân sâm tinh cũng không thường xuyên biến hình trước mặt nàng, hơn nữa, nhân sâm tinh trông khá đẹp mắt, con ếch không thể nào so với nó được.
Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, con ếch xanh này lại biến thành một...
Tiểu ca ca tuấn tú.
Trông chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, trên người mặc y phục màu xanh, hơi béo, gương mặt trắng nõn. Dáng vẻ này... ngũ quan đoan chính, còn có mấy phần thanh tú, chỉ là ánh mắt hơi ngốc nghếch, trông không có thần thái lắm.
"Tiền bối!" Tiểu ca ếch mở miệng.
Tống Anh hoảng sợ, khóe miệng căng cứng, không biết lúc này có nên ra tay hay không.
Nếu không phải trong tay xuất hiện ánh sáng màu vàng, nàng thật sự muốn chớp cơ hội ra tay trước, trói con ếch to này lại...
"Lần trước ở thôn Thạch Đầu may nhờ có tiền bối giúp đỡ, tiểu sinh đặc biệt đến đây báo ân." Tiểu ca ếch nói tiếp.
Tống Anh nheo mắt.
Ngươi là một yêu quái ếch mà còn tự xưng là tiểu sinh á!?
Chẳng lẽ còn từng đi học rồi sao?!