Tống Anh cũng biết kỳ thị chủng tộc là không đúng.
Nàng không thể vì chuyện con ếch này là yêu quái mà ghét bỏ hắn không có văn hóa, nhất là khi người ta cũng vô cùng khách khí. Với tư cách là đại sứ giao lưu chủng tộc, nàng càng không thể hành xử kém duyên như vậy được.
"Thôn Thạch Đầu? Ta từng giúp ngươi sao?" Tống Anh hỏi.
"Lúc ấy tiểu sinh trốn trong nước, nhưng may nhờ có tiền bối ra tay nên mới thu phục được con cá nheo kia, nếu không, có lẽ không bao lâu nữa, chắc chắn tiểu sinh cũng bị cá nheo tinh ăn thịt. Tiểu sinh đi theo hơi thở của tiền bối, kết quả phát hiện trong thôn này lại có ruộng lúa ngon lành như thế, ở nhờ trong đó mấy ngày, hồi phục lại khí huyết bị hao tổn lúc trước." Yêu quái ếch giải thích.
Ruộng lúa nước này vô cùng màu mỡ, cho dù là bụi cỏ dại cũng tỏa ra mùi thơm mê người, thế nên đã thu hút không ít sâu bệnh, những con sâu đó ăn lá lúa, hương vị đương nhiên cũng ngon hơn mấy phần, hắn lại ăn luôn sâu...
Cuối cùng, "người" được lợi chính là hắn.
Thật ra trong rau dại và củ cải ở hậu viện của Tống Anh cũng có sâu bệnh, chỉ là Tống Anh không biết mà thôi.
Bởi vì những con sâu vừa ló đầu ra đã bị Đại Hoàng mổ ăn hết, đôi khi còn chia cho con gà mái già trong nhà để nó nhiều đẻ trứng hơn.
Tống Anh ngẫm nghĩ.
"Ta nhớ rõ lúc ấy những người rơi xuống nước đều nói mình được thứ gì đó đẩy lên, chẳng lẽ là ngươi sao?" Tống Anh hỏi.
"Đúng là tiểu sinh." Ánh mắt yêu quái ếch dại ra, dường như đang nhìn Tống Anh, lại dường như không nhìn thấy gì hết.
Tống Anh cảm thấy mắt hắn có vấn đề, nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Ếch...
Hình như thị giác của loài ếch không được tốt, nghe nói rất nhạy với những thứ đang chuyển động, còn đối với trạng thái tĩnh thì... không nhìn thấy?
Tống Anh mím môi, sau đó giơ tay vẫy vẫy.
Quả nhiên, Tống Anh thấy ánh mắt của yêu quái ếch đứng đối diện lập tức sáng ngời, dường như rất nhanh đã xác định chính xác vị trí của nàng!?
"Lúc ấy ngươi cũng ở trong nước nên đã biết hết chuyện thôn dân của thôn Thạch Đầu rơi xuống nước đúng không?" Tống Anh hỏi tiếp.
Yêu quái ếch vô cùng nghiêm túc gật gật đầu: "Ta vốn là con ếch sống trong cái hồ đó ở thôn Thạch Đầu. Phong thuỷ của chỗ đó xem như không tệ, ban ngày có ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt hồ, ánh trăng buổi tối cũng rọi xuống đó, thế nên nhiều sinh linh trong hồ sẽ sinh ra mấy phần linh trí."
"Tuy trong hồ có không ít sinh linh có linh trí nhưng chỉ có ta và cá nheo có thể thành tinh và hóa hình. Thế nhưng quan hệ giữa hai bọn ta không tốt lắm, bởi vì thôn dân thôn Thạch Đầu thường vứt trẻ con xuống hồ, ban đầu bọn ta đều nghiêm túc tu luyện, nhưng sau đó cá nheo tinh không cẩn thận ăn phải một người, huỷ hoại chính đồ, sinh ra oán hận với bá tánh trong thôn, mỗi lần có người rơi xuống đều bị hắn ăn thịt nhả xương."
"Mấy ngày trước đó có một người lớn bị đẩy xuống nước, hơi thở của nam nhân kia dơ bẩn, không thuần khiết bằng trẻ con. Cá nheo cảm thấy các thôn dân lại muốn hại nó nên nổi giận, dẫn tới việc những người đến gần hồ đều liên tục rơi xuống nước. Ngoài ăn thịt người, cá nheo còn ăn không ít cá đã có linh trí trong hồ nên có đạo hạnh cao hơn ta. Ta không thể đối đầu trực diện với hắn, chỉ có thể lén giúp đỡ. Ta phun chất nhầy khiến mặt hồ chuyển thành màu xanh, hy vọng có thể dọa con người bỏ chạy. Đáng tiếc, nước trong hồ quá nhiều, màu xanh không đậm lắm, cũng không tác dụng gì..."
Tống Anh nghe yêu quái ếch thuật lại mọi chuyện, sợ ngây người.
Hoàn toàn không ngờ đằng sau còn có câu chuyện như vậy.
Cá nheo tinh kia chê thịt của người lớn dơ?
Nó sung sướng quá rồi đấy, có ăn đã không tệ rồi!
"Ngươi tìm ta là để cảm tạ sao?" Tống Anh hỏi.
"Đương nhiên không phải." Da mặt của yêu quái ếch còn rất dày, vậy mà hoàn toàn không đỏ mặt, nói thẳng ra: "Ngày ấy tiểu sinh ở dưới đáy hồ lờ mờ nhìn thấy cô nương dùng ánh sáng màu đỏ bắt được cá nheo, có thể thấy được ngài chính là một cao nhân! Tiểu sinh nguyện đi theo cao nhân để tu hành!"