Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 215

Đầu của Tống Anh phình lớn.

Thật sự rất lớn.

Nàng là cao nhân sao? Không, nàng rất lùn, cùng lắm chỉ cao 1m65 mà thôi, không chỉ cơ thể thấp bé mà lòng dạ của nàng cũng không lớn*, sau khi xuyên đến đây chỉ muốn ăn no chờ chết.

* Ý nói nữ chính không có tham vọng, hoài bão gì

Nhưng bây giờ có một yêu quái ếch tới đây nói muốn đi theo nàng.

Tâm trạng bay tít lên trời.

"Sư phụ trên cao xin hãy nhận một lạy của đồ nhi!" Tống Anh vẫn đứng đó bất động, yêu quái ếch chỉ có thể mơ hồ cảm giác được vị trí của nàng chứ không nhìn rõ lắm, cuối cùng hắn híp híp mắt, sau đó "bịch" một tiếng quỳ gối xuống!

Tống Anh sợ tới mức lập tức lùi về sau.

Vẻ mặt của yêu quái ếch hơi kích động.

Nhất định cao nhân vô cùng thích hắn, nhìn đi, vừa nãy ngài ấy thậm chí còn nhảy dựng lên!

"Đừng! Ta... không nhận đồ đệ." Khi các chủng tộc nói chuyện với nhau, Tống Anh có thể nói bản thân mình không có đạo hạnh, chỉ là phế thải sao?

Không tốt lắm, quá tổn hại thể diện của loài người.

"Tiểu sinh khác con cá nheo kia, ta không dám hại người. Mấy năm trước, khi cá nheo chưa ăn thịt người, nếu trong thôn có người rơi xuống nước, tiểu sinh còn cẩn thận đẩy người lên bờ, thế nên cũng tích được chút công đức, trên phương diện tu luyện cũng có chút thiên phú..." Yêu quái ếch nói thêm.

"Đây không phải là chuyện có thiên phú hay không... Ngươi với ta... khác tộc..." Tống Anh nói vớ vẩn.

"Tiền bối yên tâm, tiểu sinh cũng biết mình chỉ là một con ếch nhỏ, trăm triệu lần không dám làm đại đệ tử thân truyền của tiền bối, chỉ cần tiền bối cho phép tiểu sinh ở lại đây tu hành, lúc nào cũng nhìn thấy dung mạo của tiền bối là được rồi..." Yêu quái ếch vội vàng nói thêm, "Sâu ở đây... ngon miệng bất ngờ." 

"..." Tống Anh.

Tống Anh thở hắt ra, nhìn thoáng qua đồng ruộng của mình, đúng lúc nhìn thấy một con côn trùng bay ngang qua.

Suy nghĩ một lát, nàng hỏi: "Ngươi có thể bắt côn trùng đúng không?"

Yêu quái ếch không ngốc, hắn cũng thường xuyên lên bờ quan sát nông dân làm việc đồng áng, huống chi, tuy hắn sống trong hồ, nhưng thực tế, lúc còn nhỏ hắn phải thường xuyên ở trong ruộng vồ mồi, dù sao đồ ăn trong ruộng cũng ngon hơn mấy phần.

"Tiểu sinh vô cùng tinh thông, bụng cũng lớn... có thể bảo vệ đồng ruộng của các hộ nông dân nơi đây ít bị sâu bệnh." Yêu quái ếch vội vàng lên tiếng.

Hắn là ếch tổ tông, gọi thêm mấy con ếch nhỏ đến đây ăn sâu bọ hoàn toàn không có vấn đề.

Thế nhưng cũng không thể tiêu diệt toàn bộ sâu bọ, như thế sẽ trái với tự nhiên. Tuy nhiên, mảnh ruộng dưới chân hắn thì khác, nếu đồng ruộng này không được xử lý, e rằng đến khi tới mùa gặt, chủ ruộng còn chưa kịp thu hoạch thì đã bị sâu bọ ăn hết...

"Ruộng dưới chân ngươi là của ta." Tống Anh nói.

Ánh mắt của yêu quái ếch lập tức sáng ngời: "Chẳng trách lại ngon như thế!"

"..." Tống Anh mặt dày, "Ta còn mấy mảnh ruộng ở nơi khác cũng ngon miệng như thế, nếu ngươi... giỏi bắt côn trùng thì hay là... giao hết cho ngươi nhé?"

"Còn có chuyện tốt như thế sao?" Yêu quái ếch tỏ vẻ kích động: "Đa tạ cao nhân sư phụ!"

"..."

Tống Anh mặt dày mày dạn ngầm thừa nhận chuyện này.

"Không biết... xưng hô thế nào?" Tống Anh hỏi.

"Tiểu sinh tự đặt cho mình một cái tên là Thanh Liên." Yêu quái ếch trả lời.

Tống Anh cực kỳ sốc.

Thanh Liên?! Hoa sen?

Tuy rằng ngoại hình của yêu quái ếch này không tính là xấu, nhưng dù sao cũng là một đại nam nhân, lấy cái tên thế này thật sự khiến người ta suy nghĩ xa xôi, cảm thấy vô cùng quái dị!

"Thanh... Tiểu Thanh..." Tống Anh hơi ngượng miệng: "Ta gọi như vậy nhé. Có cần ta đưa ngươi đi nhận ruộng không?"

"Sư phụ yên tâm, tiểu sinh nhận ra được, ruộng của sư phụ không giống với ruộng của người thường." Yêu quái ếch đáp.

Từ xa đã có thể ngửi được mùi thơm, nước trong ruộng giống như nắng hạn gặp cơn mưa rào vậy.

Đương nhiên chỉ có ruộng nước mới như thế, còn ruộng cạn thì kém hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment