Tống Anh cứ nghĩ phải đại chiến một trận với con ếch khổng lồ, hoàn toàn không ngờ mình lại có thêm một đồ đệ có mắt và đầu óc không tốt lắm?
Nhưng nhân công tự tìm tới cửa, nói không cần thì thực sự đáng tiếc...
"Nếu ngươi có việc gì thì cứ đến căn nhà bên kia tìm ta. Nhưng dù sao hình người của ngươi cũng là nam nhân, lúc tìm ta vẫn nên dùng nguyên hình thì tốt hơn." Tống Anh nói thêm.
"Tiểu sinh hiểu rồi." Yêu quái ếch lập tức đáp lời.
Từ nhỏ hắn đã sống cùng loài người, đương nhiên hiểu quy củ của loài người, thế nên lúc nãy hắn chỉ nấp trong ruộng lúa, thấy cao nhân sư phụ đi tới mới lộ ra khỏi mặt nước.
Nhân sâm tinh không chờ được nữa, lúc này đã đi tới đây.
Nó đi vòng quanh yêu quái ếch một vòng, quan sát hắn từ trên xuống dưới.
Cùng lúc đó, yêu quái ếch cũng quan sát nhân sâm tinh kỹ càng.
Sau một lát, vậy mà đột nhiên ôm chầm lấy nhau!
"Hu hu! Ta còn tưởng rằng quanh đây chỉ có một mình ta là yêu quái thôi chứ! Không ngờ còn có đồng loại!"
"Đúng vậy, trước đây ta cũng cho rằng quanh đây chỉ có lão cá nheo, không ngờ trên núi có thể sinh ra linh vật như ngươi!"
Ếch là yêu quái, nhân sâm là linh vật, không sai.
Nhưng bất kể thế nào thì đều là thành tinh, trăm sông đổ về một biển, hơn nữa hơi thở trên người đều vô cùng sạch sẽ, khó tránh khỏi chuyện cảm mến lẫn nhau.
Tống Anh nheo mắt, vào khoảnh khắc lúc nãy, nàng còn tưởng hai người này định lao vào đánh nhau.
Không ngờ lại trao cho nhau một cái ôm thật chặt!?
"Ếch ca, chỗ trước đây ngươi sống chơi có vui không? Còn có yêu quái nào khác không? Trước đây ta có một gia gia, thế nhưng mệnh số của ông ấy đã tới. Mấy năm nay, quanh thôn này chỉ có một linh vật duy nhất là ta!" Nhân sâm tinh còn bày ra vẻ mặt u sầu, thở dài một cái.
Núi Hạnh rộng lớn như vậy, có lẽ trong núi cũng có yêu quái khác, thế nhưng yêu quái cũng có ý thức lãnh địa, nhất là yêu quái trong núi, rất ít loài thích sống tụ tập theo bầy đàn.
"Sâm đệ, trước đây ta quen biết một con cá nheo tinh, nhưng... hắn đã bị cao nhân sư phụ thu phục rồi, bản thể cũng bị chôn vùi. Tuy rằng Lão Niêm tu hành bất chính, nhưng ta đã quen biết hắn mấy năm nay. Hắn chết rồi, ta rất đau lòng. Nhưng may mà bây giờ có Sâm đệ ngươi, sau này hai ta cùng nương tựa lẫn nhau nhé!" Yêu quái ếch chua xót lau nước mắt: "Phải rồi, Sâm đệ à, ngươi sống thế nào? Hay là hai chúng ta cùng nhau ở ngoài ruộng nhé?"
Ban đầu, nhân sâm tinh rất cảm động.
Nghe được đoạn sau thì hai mắt đẫm lệ: "Ếch ca ca, ngươi không biết đâu, ta sống khổ lắm!"
"Sao lại nói thế!? Ta thấy quần áo trên người ngươi hình như không phải huyễn hóa ra, hẳn là ngươi sống cùng với loài người đúng không? Chẳng lẽ bị người ta bắt nạt sao? Ngươi chính là linh vật, cẩn thận có người bắt ngươi mang đi nấu thuốc đấy." Yêu quái ếch nói.
Tống Anh trợn trắng mắt.
Hai tên thích diễn kịch.
Nếu không phải nể tình nhân sâm tinh không thường xuyên gặp được đồng loại, nàng tuyệt đối sẽ không đứng đây nhẫn nhịn.
"Hu hu hu, là nương ta bắt nạt ta! Ta sống cùng nương ta, phải sinh hoạt như con người, trời còn chưa sáng đã phải rời giường đi học, ngày nào cũng phải chạy bộ và đứng tấn, nếu nương ta không vui thì sẽ đánh vào lòng bàn tay ta. Ngươi nhìn đi, có phải vỏ nhân sâm của ta sắp bị bong ra rồi không?" Nhân sâm tinh sụt sịt mũi, giơ bàn tay nhỏ ra, tỏ vẻ đáng thương.
Tống Anh cười nhạo một tiếng.
Thế nhưng, nhân sâm tinh đang trong cơn kích động vì gặp được đồng loại, trong đôi mắt rưng rưng nước mắt chỉ có yêu quái ếch, làm gì nghe thấy tiếng cười châm biếm của Tống Anh?
"Làm người thật sự quá khổ sở, nương ta còn bắt ta đi thi Trạng nguyên. Ếch ca ca, ngươi từng thấy cây nhân sâm nào đi học chưa? Ta thật sự rất khổ!" Nhân sâm tinh nói tiếp.
"Nương ngươi là ai? Ai mà lại bắt nạt nhân sâm như thế! Chẳng lẽ là một cái cây già vạn năm tuổi thành tinh sao? Đúng rồi, có cao nhân sư phụ ở đây, ngươi không cần sợ. Ánh sáng màu đỏ trong tay sư phụ rất lợi hại, lúc trước Lão Niêm kia chính là bị sư phụ siết chết đấy." Yêu quái ếch nói thêm.