Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 217

Sắc mặt yêu quái ếch vô cùng nghiêm túc, trông có mấy phần dáng vẻ của thư sinh hơn nhân sâm tinh.

Nếu Tống Anh không tận mắt nhìn thấy hắn hóa hình, e rằng bất kể thế nào cũng không thể tin được một người có diện mạo như vậy lại do một con ếch biến thành.

"Chính là nàng! Nàng ấy chính là nương ta." Nhân sâm tinh đau khổ quay lại nhìn.

"..." Yêu quái ếch nhất thời buông lỏng tay nhân sâm tinh ra: "Sâm đệ, vậy là ngươi không đúng rồi. Đọc sách biết chữ chính là chuyện tốt. Ngươi nhìn ta đi, ta luôn muốn trở thành người đọc sách, cho dù nằm mơ cũng muốn có một bụng đầy chữ đấy!"

Nói xong, hắn quay sang, khom lưng hỏi Tống Anh: "Sư phụ, sư đệ bướng bỉnh, có cần tiểu sinh thay ngài dạy bảo một chút không?"

"..." Nhân sâm tinh sửng sốt.

Sau đó lập tức giật lùi về phía sau, đề phòng nhìn hắn!

Không ngờ lại muốn dạy bảo nó!

Có còn tình đồng loại hay không hả!

Tuy rằng nó là thực vật, Ếch ca là động vật, nhưng tốt xấu gì cũng đều là yêu quái mà!

"Ngươi có bản lĩnh gì?" Tống Anh tò mò hỏi.

Nhân sâm tinh chỉ biết ăn.

Ăn của nàng, uống của nàng, vậy mà còn chê nàng hung dữ sao? Nàng đã rất dịu dàng rồi, làm nhi tử thì phải có nhận thức của người làm nhi tử! Có tên nhóc nào mà không bị lão nương đánh? Không phải chỉ đánh vài cái vào lòng bàn tay thôi sao?!

Yêu quái ếch biết khi loài người nhận đồ đệ chắc chắn phải kiểm tra tư chất, thế nên cố gắng kéo mí mắt gần như không mở ra được lên: "Tiểu sinh không biết nhiều thứ lắm, ngoại trừ bảo vệ đồng ruộng thì tiểu sinh có thể nhảy rất cao..."

Ngẩng đầu nhìn ngọn núi gần đây, tiếp tục nói: "Đại thụ cao mười thước không thành vấn đề, nếu sư phụ cần hái gì thì cứ việc sai sử tiểu sinh."

"Ngoài ra, đừng thấy hai mắt tiểu sinh vô thần mà lầm, trên thực tế, nhãn lực của tiểu sinh cực tốt. Nếu xung quanh không bị thứ gì che chắn, trong vòng trăm thước, bất kể là ban ngày hay đêm tối, tiểu sinh đều có thể thấy rõ!" Yêu quái ếch bồi thêm một câu.

Tống Anh ngạc nhiên.

"Tiểu sinh còn có một bản lĩnh khác, đó là trên người tiểu sinh sẽ tiết ra một ít chất nhầy... Trước đó ở thôn Thạch Đầu, chất nhầy tiết vào nước trong hồ là loại bình thường. Nếu sư phụ cần, thật ra tiểu sinh có thể tiết ra chất lỏng có tác dụng cầm máu, giảm nhiệt, trừ độc, tiêu sưng..." Yêu quái ếch nói tiếp.

Tống Anh nhíu mày: "Ta nhớ rõ cơ thể loài cóc có sinh ra nọc độc..."

"Đúng là như vậy. Tiểu sinh và cóc cũng xem như người cùng một nhà, cho nên sau khi thành tinh cũng có bản lĩnh này. Chỉ là tiểu sinh không muốn hại người, bởi vì chỉ cần nhảy lên cao, xung quanh có cỏ xanh che chắn thì việc ẩn nấp và chạy trốn đều không thành vấn đề, thế nên không muốn dùng nọc độc để tự vệ, tránh việc không cẩn thận hại chết loài người, dính phải tội nghiệt." Yêu quái ếch giải thích.

Sau khi nghe xong, Tống Anh cực kỳ bất ngờ.

Nhân sâm tinh... thật sự kém xa hắn.

Vậy mà vẫn có mặt mũi ghét bỏ nàng.

Nhìn người ta đi, thứ tiết ra còn có thể làm thuốc, hiệu quả chữa trị nhất định không tệ, tuy rằng nhân sâm tinh cũng là thuốc nhưng lại không thể cắt miếng, cùng lắm chỉ là nấu nước, dính chút mùi thuốc mà thôi. 

Thấy Tống Anh nhìn yêu quái ếch bằng ánh mắt vừa lòng, nhân sâm lập tức sinh ra cảm giác khủng hoảng.

"Nương!" Nó lập tức tiến lên ôm lấy chân nàng: "Để ếch ở đây bảo vệ ruộng cho tốt đi! Ta còn phải về nhà làm bài tập đấy! Không đúng! Chúng ta còn phải lên núi tìm Đại Bạch nữa! Đi thôi nương!"

"Ha ha." Tống Anh bật cười: "Không phải lúc nãy còn gọi người ta là Ếch ca ca sao?"

"Dù sao cũng không thân quen lắm, cũng không biết con ếch này tốt hay xấu, vẫn nên đề phòng một chút thì hơn!" Nhân sâm tinh nghiêm túc nói.

Yêu quái ếch cực kỳ vô tội, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nó.

Sau đó, chỉ thấy nhân sâm tinh cứng rắn kéo Tống Anh đi, trước khi đi còn trừng mắt liếc hắn một cái.

"..." Yêu quái ếch cảm thấy như ngực mình đã bị trúng một mũi tên.

Nhân sâm tinh dùng đôi chân củ cải nghiêm túc leo núi, trông thành thật hơn nhiều.

Nó nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy dường như mình đã không còn ưu thế nữa.

Trước đây nó là yêu quái duy nhất, nương nó chiều nó, nhưng sau này nó không còn là yêu quái duy nhất nữa rồi!

Đại Hoàng biết gáy để báo thức vào buổi sáng, biết kêu gà mái đẻ trứng, chăm sóc gà con, thậm chí còn tiện thể trông chừng mấy con vịt, Đại Bạch biết trông nhà, biết chở hàng, biết kéo cối xay...

Bình Luận (0)
Comment