Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 218

Không cần phải lo lắng về Đại Bạch và Đại Hoàng, bởi vì chưa hóa hình thì không được xem là yêu tinh, yêu quái.

Nhưng Ếch ca thì khác, hắn có rất nhiều bản lĩnh!

"Nương! Người chờ ở đây, ta chui xuống đất xem Đại Bạch đang ở đâu!" Nhân sâm tinh đột nhiên nhớ ra bản lĩnh của mình, vội vàng nói.

Nó biết chui xuống đất, chắc chắn Đại Bạch sẽ không đi quá xa, rễ của nó cũng đủ dùng.

"Được, ngươi thử xem." Tống Anh cũng không từ chối.

Ánh mắt nhìn nó cũng mang chút ý cười.

Trong mắt nàng, nhân sâm tinh đương nhiên khác với những yêu quái khác. Dù sao thì phần lớn thời gian, tiểu gia hỏa này đều dùng hình người để xuất hiện trước mặt nàng, không chỉ trắng trẻo bụ bẫm mà còn trông vô cùng có tinh thần. Nàng thật sự xem nó là nhi tử mà nuôi dạy.

Nếu không sao lại bắt một yêu quái đi học làm gì?

Chẳng lẽ lại thật sự bắt nó thi cử đỗ đạt à?

Nàng làm con người, tuy rằng có nguyện vọng sau khi chết được thành tiên nhưng tính khả thi của chuyện này cực kỳ thấp, cho nên mấy chục năm sau, nàng chính là một nấm mồ, còn nhân sâm tinh lại có thể sống rất lâu. Suy nghĩ cho tương lai của nó, bây giờ học nhiều bản lĩnh của loài người là chuyện tốt, tránh để sau này bị người ta lừa.

Sau khi chui xuống đất, nhân sâm tinh như cá gặp nước, tìm kiếm khắp nơi.

Chẳng bao lâu sau, nó ló đầu ra khỏi mặt đất: "Nương, chúng ta đi về phía đông sẽ có thể nhìn thấy nó. Hình như Đại Bạch bị thương rồi!"

Bị thương?

Tống Anh nhíu chặt mày, lập tức cất bước.

Nhân sâm tinh cũng không dám ở trong đất nữa, vội vàng dùng chân đuổi theo.

Chỉ trong chốc lát, quả nhiên đã nhìn thấy Đại Bạch.

Bên cạnh Đại Bạch còn có người khác, là Lý Tiến Bảo.

Lúc Tống Anh đến, Lý Tiến Bảo đang rối rắm nhìn Đại Bạch, trong tay cầm một sợi dây thừng, dường như muốn tròng vào cổ Đại Bạch, còn Đại Bạch bị rơi vào bẫy thú, chân chảy máu ròng ròng, trông có vẻ hơi nóng nảy.

"Ngươi đang làm cái gì đấy!?" Tống Anh phẫn nộ kêu lên.

Lý Tiến Bảo hoảng sợ, sau đó lập tức nói: "A Anh muội muội, ngươi tới đúng lúc lắm! Ta vừa mới nhìn thấy lừa nhà ngươi bị thương, đang muốn dắt nó về cho ngươi, nhưng con lừa này hơi cứng đầu, thật sự không dễ tới gần..." 

Tống Anh tiến lên.

"A Anh muội muội cẩn thận!" Lý Tiến Bảo vội vàng hô một tiếng, "Con lừa này sau khi bị thương thì trở nên cáu kỉnh, cẩn thận bị nó đá bị thương. Ta thấy hay là như vậy đi, ta trông chừng giúp ngươi, muội muội xuống núi gọi người tới kéo con lừa này về."

Con lừa này của Tống Anh... rất nổi tiếng.

Bởi vì Tống Anh đối xử với con lừa này không tệ, tuy rằng có bắt nó làm việc, nhưng những lúc rảnh rỗi sẽ thả cho nó tự lên núi đi dạo. Con lừa này cũng hơi có linh tính, bình thường lên núi ăn cỏ xong lại ngoan ngoãn quay về nhà.

Nó là lừa trắng, vẻ ngoài quý hiếm, người trong thôn nhìn thấy nó đều không nhịn được mà chỉ vào nó cười một cái, ai lớn gan một chút còn dám tiến lên sờ nó, thậm chí còn cho trẻ con ngồi lên lưng nó.

Hắn ta vốn cho rằng con lừa này ngoan hiền, ai ngờ lúc nãy lăn lộn lâu như vậy mà con lừa này vẫn nhất quyết không chịu đi với hắn ta!

Tống Anh lạnh lùng nhìn hắn ta: "Sao Đại Bạch nhà ta lại bị thương? Vì sao ngươi lại trùng hợp có mặt ở đây?"

Đối với Lý Tiến Bảo, nàng thực sự không có một chút ấn tượng tốt nào.

Chẳng qua là lười để ý đến hắn ta mà thôi.

Lý Tiến Bảo vừa nghe thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt ảm đạm.

"A Anh muội muội... Ta cũng biết ngươi có thành kiến với ta. Phải, lúc trước ta khốn nạn, hiểu lầm ngươi. Hiện giờ cha ta bệnh nặng trên giường, lòng ta rất đau khổ, càng cảm thấy bản thân mình trước đây thật tồi tệ. Nhưng thiết nghĩ ta vẫn còn trẻ, bây giờ vẫn kịp hối cải để làm người mới, vì vậy mỗi ngày đều lên núi hái chút rau dại, quả dại để giảm bớt chút gánh nặng trong nhà... Hôm nay cũng là trùng hợp..."

"Nếu không tin thì ngươi cứ việc nhìn xem, trong sọt của ta còn có không ít thứ đây này..." Lý Tiến Bảo bồi thêm một câu.

Tống Anh liếc mắt đảo qua một lượt, phát hiện quả nhiên trong sọt của Lý Tiến Bảo có rất nhiều rau dại, đều là mới hái, còn bản thân hắn ta thì dính đầy bùn đất và cỏ cây trong lòng bàn tay.

Bình Luận (0)
Comment