Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 219

Thế nhưng Tống Anh cũng không dễ dàng tin tưởng người khác. Từ trước đến giờ, nàng nhìn người không phải chỉ nghe lời nói trong miệng người khác mà càng thích quan sát biểu cảm và ánh mắt của đối phương hơn.

Giờ phút này, Lý Tiến Bảo trông có vẻ không có vấn đề gì, nhưng lúc nãy, khi nàng vừa mới đến đây, rõ ràng nàng cảm giác được ánh mắt mà Lý Tiến Bảo nhìn Đại Bạch nhà nàng có mấy phần hung ác.

Đương nhiên, cho dù hắn ta thật sự đã thay đổi thành người tốt thì có liên quan gì đến nàng chứ?

"Lừa nhà ta bị thương, ta sẽ tự xử lý, không phiền ngươi lo lắng." Tống Anh vẫn đi qua, ngồi xổm xuống, quan sát miệng vết thương.

Suy nghĩ một lát, nàng quay đầu nhìn nhân sâm tinh: "Ngươi đi mời Tiểu Thanh tới, nói với hắn rằng ta cần thuốc cầm máu."

Nhân sâm tinh hiểu ý, lập tức nhấc chân chạy xuống núi.

Lúc này, ở đây chỉ còn Lý Tiến Bảo và Tống Anh, cùng với... Đại Bạch.

Lý Tiến Bảo dè dặt bước tới gần Tống Anh, mỉm cười nói: "A Anh muội muội, trước đây đều là ta không tốt, ta ở đây nhận lỗi với ngươi! Xin lỗi!"

"Nếu đã muốn xin lỗi thì không bằng lấy ra chút thành ý. Bên kia có tảng đá, cầm nó tự đập lên trán mình mấy cái, khi nào máu b.ắn ra thì dừng." Tống Anh nói. 

Nói nhảm nhiều quá đấy!

Lý Tiến Bảo nheo mắt, run rẩy trong lòng.

Đập đầu? Đương nhiên hắn ta sẽ không ngu như vậy.

Đúng là có hơi đau đầu, Tống Anh này cũng thật không biết điều, hắn ta đã nói năng tử tế như vậy rồi mà nàng vẫn kén cá chọn canh, thật đúng là không ra gì.

Nhưng dù sao cũng phải khiến nàng nguôi giận mới được.

Trước đây, hắn ta cho rằng Tống Anh chỉ có công thức làm bánh ú, không ngờ mấy ngày nay nàng lại làm ra dầu gội Thanh Ti bán rất chạy trong trấn!

Đều sống cùng một thôn, nàng muốn bán thứ gì, căn bản không giấu được.

Hơn nữa cũng phải đưa cho hàng xóm một chút, có qua có lại với nhau.

Đáng tiếc, Tống Anh tặng cho Tống gia, cũng tặng cho hàng xóm gần nhà nàng, nhưng Lý gia hắn ta lại không có phần. Không đúng, trong số những người mà Tống Anh lui tới còn có nhà Đại bá hắn ta, Tống Anh chỉ chướng mắt mình hắn ta mà thôi.

Thế nhưng hắn ta cảm thấy do phụ thân hắn ta bệnh nặng, danh tiếng của mẫu thân không tốt, nãi nãi là người hà khắc cho nên mới xem thường hắn ta!

"A Anh muội muội, hôm qua ta cố ý nhờ bằng hữu tốt trên trấn mua một bình dầu gội Thanh Ti do ngươi làm về để gội đầu, quả thật cực kỳ mềm mại. A Anh muội muội thật tài giỏi." Lý Tiến Bảo khen ngợi một phen.

Tống Anh ngước mắt lên: "Hà tất phải lãng phí đồ tốt như vậy? Trên đầu ngươi chỉ có mấy cọng cỏ khô, đừng nói là dùng dầu gội Thanh Ti, cho dù có dùng dầu gội thần tiên đi chăng nữa cũng không cứu được cái ót sắp trọc của ngươi đâu."

Lý Tiến Bảo nheo mắt.

Cắn răng, nhẫn nhịn.

Tóc hắn ta... không hói.

Đó là do hắn ta giống nương của hắn ta, trán chỉ hơi cao một chút mà thôi, nhưng đây là biểu tượng của sự thông minh. Lúc nhỏ nương hắn ta đã xem mệnh cho hắn ta rồi, người ta cũng khen hắn ta sau này chắc chắn là mệnh đại phú đại quý!

Sao tới miệng Tống Anh lại thành khó nghe như thế chứ?!

"A Anh muội muội thật biết nói đùa." Lý Tiến Bảo căng da đầu đáp lời, không để Tống Anh nổi giận với hắn ta đã vội vàng nói tiếp: "Muội muội phải đợi người tới lúc nào? Dù sao ngươi cũng là nữ hài tử, nhất định rất sợ hãi, ta ở đây với ngươi."

Vừa dứt lời, nhân sâm tinh đã trở lại.

Còn dẫn theo yêu quái ếch đi cùng.

Lý Tiến Bảo hơi sửng sốt, thằng nhóc này đi đâu tìm người vậy? Cũng nhanh quá rồi đấy?

Hắn ta còn định nhân lúc trời sập tối, ở chung với Tống Anh một hồi lâu để bồi dưỡng chút cảm tình đấy!

Dù sao thì sau khi màn đêm buông xuống, trong núi cũng có mấy phần đáng sợ. Đa phần nữ hài tử đều nhát gan, nhân cơ hội này, nói không chừng hắn ta còn có thể có cơ hội tiếp xúc thân mật với nàng.

Ai ngờ thằng nhóc thúi này...

Lý Tiến Bảo ảo não trong lòng, ánh mắt chuyển sang nhìn người mà Hoắc Lâm dẫn đến.

Ngay tức khắc, trong lòng như đánh đổ bình giấm chua*!

*Giấm chua ám chỉ sự ghen tuông trong tình yêu

Bình Luận (0)
Comment