Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 220

Đây là ai!?

Nữ nhân Tống Anh này đúng là không giữ phụ đạo chút nào!

Nửa đêm mấy hôm trước vừa mới mời cả đám nam nhân vào nhà, vậy mà bây giờ lại có thêm một tiểu sinh áo xanh!

Nam nhân này cũng rất lạ mặt, áo xanh bay bay, tuy rằng mặt mũi không quá đẹp nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhìn được!

Từ đâu tới?!

"A Anh muội muội, đây là ai?" Lý Tiến Bảo không nhịn được mà hỏi.

Tống Anh nhíu mày: "Liên quan gì đến ngươi? Cút sang một bên đừng cản trở ta! Nếu không, ta sẽ đá ngươi bay thẳng về nhà đấy, có tin hay không?"

Trong lòng Lý Tiến Bảo nghẹn lửa giận.

Nực cười!

Cắn răng, cuối cùng vẫn không chịu rời đi.

Trong tay yêu quái ếch có một bãi chất nhầy xanh biếc, sau khi Tống Anh gỡ bẫy thú ra thì bôi lên miệng vết thương của Đại Bạch.

Miệng vết thương vốn đang chảy máu, sau khi được bôi chất nhầy thì lập tức không còn máu chảy ra nữa.

Tống Anh thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ ngươi."

"Sư phụ khách khí rồi, đều là người một nhà mà. Hơn nữa, may mà có sư phụ, ta mới có thể hồi phục tốt như vậy." Yêu quái ếch thật lòng nói.

Phải biết rằng, cá nheo ăn ếch.

Lúc trước, khi hắn còn ở thôn Thạch Đầu, Lão Niêm cũng rất nhiều lần muốn ăn thịt hắn, có điều, tuy đạo hạnh của hắn không cao nhưng có thể lên đất liền sinh hoạt, thế nên lần nào cũng có thể trốn thoát, nhưng vì cứu người, cuối cùng vẫn đánh nhau mấy trận với Lão Niêm dưới đáy hồ.

Bị tổn thương nguyên khí.

Nếu không nhờ có ruộng lúa đầy linh khí của sư phụ nuôi bọn sâu béo múp míp thì sao hắn có thể hồi phục nhanh như vậy được chứ?

"Sư phụ?" Lý Tiến Bảo ngẩn ra: "Hắn gọi ngươi là sư phụ? Chẳng lẽ ngươi ngươi dạy hắn công thức sao?"

Có không ít đầu bếp bậc thầy truyền nghề và nhận đồ đệ.

Tống Anh thấy hắn ta còn chưa đi, sắc mặt đen thui.

Bây giờ nàng đã biết yêu quái không thể vô duyên vô cớ đả thương con người, thế nên việc dạy dỗ người sống đương nhiên sẽ không giao cho nhi tử và Tiểu Thanh. 

Tống Anh quay đầu nhìn hắn ta, lạnh lùng cười một tiếng, nhấc chân đi đến trước mặt hắn ta, hơi mỉm cười: "Tiến Bảo ca?"

Lý Tiến Bảo vui mừng trong lòng.

Thế nhưng khóe miệng còn chưa kịp cong lên, Tống Anh đã đá thẳng vào ngực hắn ta!

"Bịch" một tiếng, cả người ngã xuống đất, lăn xuống chân núi mấy vòng.

"Diễn kịch trước mặt ta, ngươi nghĩ ta là đồ ngốc hả? Với cái đức hạnh này của ngươi, nói không chừng chuyện Đại Bạch nhà ta bị thương chính là do ngươi làm!" Tống Anh chế nhạo một tiếng.

Nàng và Lý Tiến Bảo lên núi không phải là chuyện bí mật gì, nếu không thì nàng đã quăng người vào trong núi sâu để hắn ta hứng gió lạnh như đã làm với cha hắn ta rồi!

Chỗ này cũng không dốc lắm, nhưng Lý Tiến Bảo vẫn bị ngã khá đau.

Khó khăn lắm mới bò dậy được thì nghe thấy lời Tống Anh nói, lập tức chột dạ.

Thấy nàng nổi giận đùng đùng thì không khỏi ảo não.

Xem ra kế hoạch ban đầu không thể thực hiện được rồi!

Làm sao bây giờ?!

Bảo hắn ta trơ mắt nhìn Tống Anh phung phí gia tài ư? Nhìn Tống Anh dùng tiền đó nuôi một đứa con hoang ư?

Lý Tiến Bảo quay đầu lại nhìn chằm chằm Tống Anh, thở hổn hển, không biết trong lòng nghĩ gì, vội vã xuống núi.

"Trời ạ, Tiến Bảo, ngươi làm sao vậy? Té ngã à?" Trên đường xuống núi gặp được người cùng thôn, đối phương không nhịn được mà hỏi thăm.

Sắc mặt Lý Tiến Bảo hơi âm u, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại lộ ra vẻ ngượng ngùng tươi cười: "Ta vô tình nhìn thấy A Anh muội muội và một nam nhân áo xanh..."

"Không phải, ta bị hoa mắt nên không cẩn thận vấp ngã." Lý Tiến Bảo nói tiếp.

"Tống Nhị Nha?" Thôn dân cũng hơi tò mò: "Nàng ở đâu? Trời đã tối rồi mà nàng vẫn còn ở trên núi sao?"

"Ở bên kia kìa, không xa, chỉ là... Vẫn đừng nên qua đó nhìn thì hơn, không tốt lắm đâu." Dứt lời, Lý Tiến Bảo thở dài một hơi rồi rời đi.

Gần đó cũng có không ít thôn dân đã hái xong cỏ heo hoặc là đốn xong củi đang chuẩn bị về nhà, nghe thấy lời này thì lại muốn đi xem thử.

Rốt cuộc là chuyện gì đã dọa Lý Tiến Bảo thành ra như vậy chứ?

Chẳng lẽ thật sự có nam nhân à!?

Bình Luận (0)
Comment