So với Lý Tiến Bảo, thật ra các thôn dân càng tin tưởng nhân phẩm của Tống Anh hơn, dù sao thì cả Tống Anh và trượng phu đã mất của nàng đều quyên góp tiền cho thôn.
Tuy rằng lúc này bọn họ cũng khá nghi ngờ lời Lý Tiến Bảo nói, muốn đi xem thử xem thật sự có nam nhân lạ mặt hay không, nhưng trong lòng lại cảm thấy Lý Tiến Bảo đang ăn nói vớ vẩn.
Cho nên nhất định phải đi xem, tránh để những lời này làm hỏng thanh danh của Tống Anh người ta!
"Chúng ta đi xem thử đi, trời tối như vậy, nếu còn ở trong núi thì có thể gặp chuyện không may." Có người nói.
Những người khác cũng đều gật đầu đồng ý.
Đi theo hướng Lý Tiến Bảo chỉ.
Quả nhiên chỗ đó không xa, chỉ đi chừng một khắc thì mọi người đã nhìn thấy Tống Anh rồi. Tống Anh cầm một cái khăn trong tay, đang băng bó vết thương cho con lừa Đại Bạch nhà nàng, còn đứa nhỏ Hoắc gia thì ngồi xổm dưới đất nhìn đống đồ lớn trước mặt.
Mọi người tiến lại gần thì mới biết hóa ra đống đồ lớn trước mặt đứa nhỏ Hoắc gia chính là nấm!
Còn cái gì mà nam tử áo xanh?
Làm gì có chứ?
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Nhị Nha, con lừa này làm sao vậy?" Mọi người quan tâm hỏi han.
Tống Anh quay đầu cười: "Không có chuyện gì lớn, lúc ăn cỏ không cẩn thận đạp phải kẹp bẫy thú. Vừa mới cầm máu xong, ta đang định đưa nó về!"
"Chỉ có ngươi và Lâm ca nhi ở đây thôi sao?" Lại có người hỏi.
Tống Anh cau mày, vẻ mặt vô tội: "Không phải. Ta cũng vừa mới tới đây không lâu thôi, lúc tới thì nhìn thấy Lý Tiến Bảo cầm dây thừng muốn trói Đại Bạch nhà ta. Sau cơn hoảng hốt, ta đã đuổi hắn đi. Các ngươi không nhìn thấy hắn xuống núi sao?"
Sau khi Tống Anh thốt ra lời này, ánh mắt của mấy đại nương, thẩm tử hơi kỳ lạ.
Ngập ngừng nhìn nàng: "Lý Tiến Bảo trói Đại Bạch à? Để làm gì chứ?"
"Chuyện này ta thật sự không biết, có thể bởi vì lúc nãy Đại Bạch nhà ta đã đá hắn một cái... Nhưng mà các thẩm thẩm cũng biết Đại Bạch nhà ta rất có linh tính, trẻ con trong thôn đi ngang qua, nó thậm chí còn biết khuỵu chân xuống cho bọn nhỏ cưỡi lên đấy, sao lại vô cớ đá người được? Hơn nữa..."
"Khu vực này là chỗ chúng ta đốn củi, hái rau dại, theo lý mà nói thì không thể nào có kẹp bẫy thú được..."
Lời này của Tống Anh rất rõ ràng.
Mọi người ở đó đều liên tưởng đến một vài chuyện.
Tống Anh nói không sai, khu vực này là chỗ thôn dân thường lui tới, tuy rằng không phải rìa núi nhưng nơi này nhiều nấm, bình thường có không ít trẻ con đến hái. Vì để tránh ngộ thương thôn dân, thợ săn trong thôn đều đặt kẹp bẫy thú hoặc bẫy rập ở những nơi sâu trong núi.
Đại Bạch quả thật cũng có linh tính.
Bị thương một cách kỳ lạ.
"Không phải thằng nhóc Lý gia lăm le Đại Bạch đấy chứ? Con lừa Đại Bạch này trị giá không ít bạc..." Có phụ nhân không nhịn được mà nói ra.
"Đúng là làm bậy mà! Con lừa trắng này quý hiếm biết bao, muốn ăn thịt lừa thì tự lên trấn mua là được. Lúc phân gia, tam phòng Lý gia hắn được chia phần hơn đấy, chẳng lẽ không có tiền mua thịt lừa sao!?"
"Thằng nhóc này đúng là lòng dạ đen tối, y hệt cha hắn! Ai!"
"Còn không phải sao? Có mấy câu ta đã muốn nói từ lâu rồi, mấy ngày nay, thằng nhóc Lý gia này thường xuyên ngồi trước cửa nhà mình nhìn sang nhà Nhị Nha, đúng là quái dị!"
Lý Tiến Bảo này đúng là thiếu đạo đức!
Muốn trộm lừa của Tống Anh mà còn đổ oan cho người ta lén lút gặp gỡ nam nhân!
Tuy rằng lúc nãy Lý Tiến Bảo chỉ nói một nửa đã dừng lại nhưng những nữ nhân như bọn họ đều đi khắp làng khắp xóm để tám chuyện nhà người ta, lời hắn ta nói có ẩn ý rõ ràng như vậy, ai nghe mà không hiểu chứ?!
May mà bọn họ đến đây xem thử, nếu không, nói không chừng sẽ thật sự xuất hiện tin đồn Tống Anh lén lút gặp gỡ nam nhân đấy!
"Nhị Nha, con lừa này của ngươi phải làm sao đây? Có cần bọn ta xuống núi tìm một cái xe kéo lên đây không?" Ánh mắt của các bá nương, thẩm thẩm trở nên dịu dàng hơn nhiều.