Tống Anh từ chối ý tốt của những người này, kêu Đại Bạch đi thử mấy bước.
Chất nhầy của yêu quái ếch thật sự rất hiệu quả, tuy rằng tướng đi của Đại Bạch lúc đi đường trông hơi kỳ lạ nhưng miệng vết thương không còn chảy máu nữa.
"Lúc nãy Lâm ca nhi nhà ta phát hiện một mảng lớn nấm chân to ở gần đây, chỉ mình hai bọn ta thì ăn không hết, các thẩm thẩm cũng lấy một ít đi." Tống Anh nói.
Cầm đồ của nàng thì phải nói một câu Lý Tiến Bảo nói bậy đấy nhé?!
Quả thật có thể tìm thấy nấm chân to trong cánh rừng này, thế nhưng vị trí của chúng hơi xa một chút.
Tống Anh chỉ bảo Hoắc Lâm tìm ít nấm không có độc để mang về nhà nấu canh, không ngờ Hoắc Lâm lại đào ra một đống nấm nhiều như vậy.
"Sao bọn ta có thể không biết xấu hổ như thế được chứ? Đây đều là nấm chân to đấy! Mùi vị tươi ngon, lại còn không dễ tìm. Nếu ngươi ăn không hết thì mang lên trấn bán, có thể bán được rất nhiều tiền đấy." Các phụ nhân đã nhận ra nấm này là loại gì.
Nông dân bọn họ hay gọi nấm này là nấm chân to, nhưng đưa lên trấn thì người ở đó gọi là nấm thông, giá cả rất cao.
Vận may của Tống Anh thật tốt, đào được nấm chân to, lại còn tận mười mấy cân, quả thực lạ thường!
"Các thẩm thẩm không cần khách khí, các ngươi có lòng tốt đến đây tìm ta, sao ta có thể để các ngươi đi về tay không chứ? Bình thường còn phải làm phiền mọi người chiếu cố ta nhiều hơn đấy! Hơn nữa, nếu không có các thẩm thẩm chăm sóc, cô nhi quả phụ bọn ta khó tránh khỏi cảnh bị bắt nạt." Tống Anh nói tiếp.
Mọi người vô thức nghĩ đến Lý Tiến Bảo.
Trong lòng lại hơi chột dạ.
Tuy nói trong lòng tin tưởng nàng nhưng lúc nãy khi mới tới cũng không khỏi nghi ngờ.
Kết quả tới miệng Tống Anh lại thành bọn họ quan tâm đến nàng.
Đúng là cô nương lương thiện!
"Nhị Nha, tính tình ngươi tốt thật. Mấy ngày trước ngươi và nương ngươi tặng cho bọn ta ít dầu gội, thứ đó trên trấn bán đắt lắm! Hiện giờ ngươi lại cho bọn ta nấm chân to, thật khiến trưởng bối bọn ta băn khoăn trong lòng." Mọi người ngượng ngùng nói.
Tống Anh tặng một phần để tạo ân tình, nhưng sau đó Nguyễn thị cũng chia bình dầu gội mà Tống Anh đưa qua tặng cho mấy phụ nhân có quan hệ không tệ trong thôn.
"Đúng vậy. Nha đầu ngươi cũng không thể thành thật như vậy được, tỷ như Lý Tiến Bảo lúc nãy đúng là không ra gì, lần sau ngươi nhìn thấy hắn thì tuyệt đối đừng cho hắn sắc mặt tốt, tránh để hắn giống như cha hắn, thấy có cái cột thì dám leo lên*, không biết xấu hổ!"
* Trèo lên cột: phép ẩn dụ về việc phục tùng ý muốn của người bên trên (cấp trên, ông chủ…), tâng bốc, nịnh nọt để có được danh tiếng và địa vị
"Nấm chân to này quý giá quá, vị cũng thơm ngon, mỗi người bọn ta lấy hai cây về hầm canh là được rồi, còn lại ngươi cứ giữ cho mình đi!"
"..."
Tống Anh dùng cái sọt mà Lý Tiến Bảo để lại.
Bên trong còn có rau dại đấy, nàng đỡ mất công đi hái.
Nhiều người như vậy, cuối cùng chỉ lấy hai, ba cân nấm, số còn lại đều nằm trong cái sọt sau lưng nàng.
Sau đó, Tống Anh được mọi người hộ tống xuống núi.
Sau khi về nhà, Lý Tiến Bảo cứ nhìn chằm chằm đường lên núi.
Từ xa nhìn thấy một đám người đang đi xuống, trong lòng hắn ta căng thẳng, có hơi hối hận.
Lúc nãy không nên nói Tống Anh không rõ ràng với người khác, dù sao... rất có thể sẽ khiến nam nhân áo xanh kia được hời...
Nhưng lúc đó hắn ta thật sự quá tức giận, không nghĩ được nhiều như vậy!
Trong lòng Lý Tiến Bảo âm u, ánh mắt nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, thế nhưng lại nhìn thấy Tống Anh một tay dắt lừa, một tay dắt con, chậm rãi xuống núi, nhóm thẩm tử… vây quanh nàng, trên mặt ai nấy đều tươi cười!
Nam nhân áo xanh đâu?
Chạy rồi à?
Lý Tiến Bảo cảm thấy rất khó hiểu.
Sau khi đưa Tống Anh về nhà, các thẩm tử cũng đi ngang qua Lý Tiến Bảo đang đứng trước cửa, cuối cùng vẫn dừng lại.
"Ta nói này Tiến Bảo, ngươi cũng già đầu rồi, đừng có giống như cha nương ngươi cả ngày không chịu làm việc, chỉ biết bịa chuyện thị phi về người khác!"
"Đúng vậy, thôn Hạnh Hoa chúng ta không giống những thôn khác. Thôn chúng ta đã có một kẻ ba hoa là nương ngươi rồi, nương ngươi vừa mới bị vả miệng, sao thế, ngươi cũng muốn học theo nương ngươi à!?"