Lý Tiến Bảo vừa nghe thấy vậy thì ngây người, sau đó mặt đỏ tía tai.
"Các ngươi nói bậy gì đó?" Lý Tiến Bảo phẫn nộ nắm chặt tay.
"Ngươi dám làm còn không cho người ta nói à? Khoảng thời gian trước ta thấy ngươi nhìn chằm chằm nhà Nhị Nha, hôm nay con lừa của Nhị Nha bị thương, ở đó chỉ có một mình ngươi, Nhị Nha còn nói ngươi cầm dây thừng muốn trói lừa, chuyện này có phải là thật không!?" Phụ nhân phẫn nộ.
"Đó là ta..."
Lý Tiến Bảo vừa muốn mở miệng đã bị ngắt lời: "Ta biết, có phải ngươi muốn nói ngươi làm vậy là để giúp Tống Anh thu phục lừa không? Lời này của ngươi có thể lừa được tiểu nha đầu nhưng muốn lừa bọn ta sao? Cửa cũng không có đâu!"
Lý Tiến Bảo tức giận đến mức thở hổn hển.
"Ngươi nhìn thấy lừa bị thương, vì sao không đi báo cho Nhị Nha trước? Chân con lừa bị kẹp chặt, đi cũng không đi được, ngươi lấy dây thừng trói nó lại thì có ích lợi gì?"
"Khu vực đó là chỗ chúng ta thường lui đến, sao lại trùng hợp có cái kẹp bẫy thú ở đó như vậy? Thợ săn của thôn chúng ta đều là người thành thật, ngươi đừng hòng đổ tội lên đầu bọn họ! Cái kẹp bẫy thú đó chắc chắn do ngươi đặt!"
"Đúng! Đại Bạch rất có linh tính, ngươi và Nhị Nha nói nó táo bạo, lời này ta không đồng ý. Ngươi nhìn đi, cả đường đi từ trên núi xuống nó có ngoan hay không? Ta và mọi người đến gần như vậy mà nó cũng không đá bọn ta ra, sao lại cố tình nhắm vào ngươi?! Đương nhiên là cảm giác được ngươi không có ý tốt!"
"..."
Miệng lưỡi của nữ nhân đều rất lợi hại.
Sao Lý Tiến Bảo có thể đấu lại nổi?
Lúc này bị nói đến mức á khẩu không trả lời được, hắn ta tức giận đỏ bừng mặt.
Nhưng... những người này nói không sai.
Kẹp bẫy thú chính là do hắn ta lén lút đặt.
Hắn ta biết Đại Bạch thường xuyên lên núi ăn cỏ nên lén đi theo, đặt kẹp bẫy thú gần một bãi cỏ tươi xanh, quả nhiên con lừa này mắc mưu, giẫm vào đó.
Nhưng hắn ta không ngờ con lừa này cứng đầu như thế, nhất quyết không chịu đi theo hắn ta!
Vốn nghĩ rằng hắn ta anh dũng cứu lừa, Tống Anh dù có thế nào cũng nên cảm tạ hắn ta mấy phần, như thế mới có thể hòa hoãn quan hệ của hai người một chút, không ngờ...
Đám nữ nhân điên này lại nghi ngờ hắn ta đầu tiên!
Phân xử giỏi như vậy, sao không đi làm Huyện lão gia luôn đi!
"Những chuyện này đều do Nhị Nha nói với các ngươi đúng không? Lời nàng nói mà các ngươi cũng tin à? Lúc nãy ta nhìn thấy nàng ở cùng một nam nhân lạ mặt, nàng tức giận cho nên mới nói hươu nói vượn đấy!" Lý Tiến Bảo cả giận.
Sau khi thốt ra lời này, mọi người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.
"Nam nhân lạ mặt? Ta nói này Tiến Bảo, làm người thì không thể vô đạo đức như vậy được. Nhị Nha người ta là một tiểu nương tử trong sạch, sao có thể chịu nổi việc ngươi bôi nhọ như vậy chứ? Lúc nãy khi bọn ta đến đó, ngay cả cái bóng cũng không có. Thời gian nàng lên núi cũng không lâu, thời gian đó đều dùng để đào nấm và chăm sóc Đại Bạch, lấy đâu ra tâm tư dư thừa để đi gặp nam nhân lạ mặt gì chứ? Đúng là nực cười!"
"Ta thấy hắn chính là lòng dạ đen tối, hỏng rồi! Thấy Nhị Nha bây giờ càng ngày càng sống tốt nên trong lòng khó chịu!" Một phụ nhân hừ một tiếng.
"Lý Tiến Bảo, ngươi sờ lương tâm của ngươi một chút đi, Nhị Nha người ta tốt biết bao nhiêu! Hoắc Nhung là đại ân nhân của toàn thôn chúng ta, bản thân Nhị Nha cũng là cô nương lương thiện! Nếu nhà người khác kiếm được tiền, có lẽ ta sẽ ghen ghét, nhưng Nhị Nha kiếm được tiền, cuộc sống ngày càng tốt hơn đều là nàng xứng đáng được như thế, không ai có thể ghen ghét!"
Sau khi nói ra lời này, mấy phụ nhân đều cảm thấy sự hâm mộ, ghen ghét vốn có với Tống Anh đều tan thành mây khói.
Còn không phải sao, người ta chính là tức phụ nhi của người cực kỳ lương thiện.
Không có Hoắc Nhung, thôn bọn họ có nhiều ruộng nước như vậy sao? Đường trong thôn bằng phẳng như vậy sao? Có nhiều nước sạch như vậy sao?
Thôn Hạnh Hoa bọn họ là thôn duy nhất trong số mười mấy thôn quanh đây có guồng nước! Thôn khác có sao?!
Càng không cần nói tới trường tư thục trong thôn, không cần phải tốn quá nhiều bạc đã có thể cho con đi học, tạo phúc cho bao nhiêu người chứ? Thậm chí còn có người ở những thôn khác từ xa tới cầu học!
Tất cả những chuyện này đều nhờ có Hoắc Nhung!
Phu thê một thể, công lao này cũng chính là của Tống Anh!