Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 224

Làm người lương thiện thì chắc chắn sẽ ở hiền gặp lành, ai cũng biết xuất thân của Tống Anh không tầm thường, người ta có bản lĩnh kiếm tiền cũng phải thôi, dựa vào đâu mà ghen ghét chứ?

Lúc trước khi Nhị Nha nằm trên giường nửa chết nửa sống, Lý Tiến Bảo vừa nghe thấy tên Tống Anh thì lập tức né xa ba thước, bây giờ thì ngược lại, vội vàng bám lấy người ta!

Mọi người càng nói càng hăng, ban đầu là bảo ban, khuyên nhủ Lý Tiến Bảo, nhưng càng về sau lại càng thấy hổ thẹn thay hắn ta.

Chỉ trong chốc lát, tất cả đều bỏ đi như trốn ôn dịch, giống như nhìn hắn ta một cái cũng cảm thấy ghê tởm.

Lý Tiến Bảo hoàn toàn ngây người ra.

Hắn ta đã làm gì chứ?

Hắn ta chỉ đặt một cái kẹp bẫy thú, tiện thể nói một câu thật thật giả giả thôi mà!

Sao lại như vậy?!

Lúc nương hắn ta vu oan cho Tống Anh quyến rũ cha hắn ta cũng không có nhiều người tới cửa mắng như vậy! Dựa vào đâu chứ?!

Nhà Tống Anh cách nhà Lý Tiến Bảo không xa, có lẽ cũng nghe được chút động tĩnh, vô cùng vui vẻ.

Còn tưởng là cấp bậc Vương Giả, không ngờ chỉ là cục sắt vụn, còn dám tới hủy hoại thanh danh của nàng á? Quả đúng là tự rước họa vào thân!

Tống Anh mỉa mai một tiếng, cũng lười quản hắn ta, nhân lúc nấm hái về còn tươi, vẫn còn dính đất, lập tức dùng linh thủy tưới qua một lượt cho chúng nó hấp thụ chút dinh dưỡng.

Hoắc Lâm chạy đi làm bài tập với hai huynh đệ Tống Đạt.

Có phần thưởng là bông hồng nhỏ và đồ ăn vặt của Tống Anh, mấy ngày nay, ba đứa nhỏ tiến bộ nhanh như bay.

Tống Đạt thông minh, Tống Võ chăm chỉ, Hoắc Lâm là linh vật trời sinh thì càng không cần phải nói. Ban đầu, Tống Anh chỉ yêu cầu bọn chúng mỗi ngày luyện viết mười chữ, nhưng ba ngày sau đã tăng lượng bài tập lên, mỗi ngày phải luyện viết một trăm chữ.

Tống Anh cũng sẽ kiểm tra những gì tiên sinh giảng trên lớp, ba đứa đều trả lời không tệ, lúc đi học hẳn đều nghiêm túc nghe giảng.

Trong khi ba đứa nhỏ nghiêm túc luyện chữ, Tống Anh chọn một ít nấm chân to, chuẩn bị nấu cơm.

Thế nhưng còn chưa kịp làm cơm thì mọi người trong thôn đã lục đục đến tặng đồ.

"Dầu gội lần trước ngươi đưa dùng rất tốt, thẩm tử còn chưa kịp tới cảm ơn ngươi, hôm nay lại nhận nấm chân to của ngươi... Đây là hai con cá thúc ngươi câu được dưới sông, cũng không lớn nhưng dù sao cũng là thịt. Ngươi ăn thử xem, hương vị cũng tươi ngon lắm." 

"Đúng lúc hôm nay nhà ta mua đậu hủ nên mang cho Nhị Nha một miếng."

"Đây là tôm càng xanh tiểu tử nhà ta bắt được dưới sông..."

Tống Anh thật sự hơi bất ngờ.

Số nấm chân to nàng đưa cho mọi người thật ra không nhiều lắm, tuy rằng nấm chân to rất đắt nhưng mỗi người chỉ lấy hai cây nên không đáng gì.

Không ngờ những người này lại nhiệt tình đáp lễ như thế!

Đại Diêu thị chưa vào cổng đã thấy cảnh này, thật sự hoảng sợ.

Bà ta vốn tới gọi nhi tử về nhà ăn cơm, hôm nay trong nhà có thêm thịt, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì nhất thời giật mình. Sau khi suy nghĩ một chút, bà ta lập tức về nhà múc một chén thịt mang qua.

"Nhị Nha, ngươi vất vả chăm sóc Đạt ca nhi rồi, đây là thịt ta hầm, ngươi và mấy đứa nhỏ cũng nếm thử đi!"

Bà ta là Đại bá nương, tốt xấu gì cũng là người nhà mẹ đẻ của Tống Anh đúng không? Sao có thể không bằng những hàng xóm không xa không gần này được?!

Sao trước đây không thấy những người này nhiệt tình như thế? Thấy Nhị Nha kiếm được tiền thì cả đám kéo tới tặng đồ...

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tống Nhị Nha đi, vậy mà còn mỉm cười nhận lấy, chẳng lẽ không biết đạo lý bắt người tay ngắn sao?

* Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: tục ngữ chỉ việc khi nhận được lợi ích từ người khác thì phải im lặng, chấp nhận sai lầm của người đó

Trời ạ! Nguyễn thị vô dụng kia cũng không biết dạy dỗ Tống Nhị Nha một chút sao!

Đại Diêu thị tâm sự trùng trùng đi về nhà thì đụng phải Nguyễn thị.

Nguyễn thị giật thót, trông như đóa hoa nhỏ bị hoảng loạn, sợ hãi nhìn chằm chằm Đại Diêu thị, như thể ngay sau đó sẽ bị ức hiếp vậy.

Đại Diêu thị giận sôi máu: "Mắt của Nhị đệ muội ngươi không dùng được đúng không? Sao đi đường lại không biết tránh người khác thế! Ngay cả khuê nữ của ngươi cũng giống ngươi, một người là trên mặt không có mắt nhìn, một người là trong bụng không có mắt nhìn! Sớm muộn gì cũng bị người ta lừa gạt mà ngươi còn không biết dạy dỗ mấy câu. Nếu ngươi không biết cách nuôi dạy thì lúc trước không nên nhận nuôi Nhị Nha, còn không bằng đưa cho Đại phòng bọn ta!"

Bình Luận (0)
Comment