Đại Diêu thị nói xong thì trợn trắng mắt liếc Nguyễn thị một cái, hầm hừ đi vào phòng.
Nếu trước đây Nhị Nha được Đại phòng nuôi dưỡng thì quan hệ với nhi tử của bà ta chắc chắn sẽ không tệ như vậy!
Nhìn bây giờ đi, Nhị Nha và Đạt ca nhi ở chung tốt biết bao?!
Sau khi mắng xong, Đại Diêu thị vô cùng sảng khoái trong lòng, nhưng Nguyễn thị lại không hiểu gì, ngay cả một chữ cũng không hiểu.
E rằng... Đại tẩu đang tới tháng nhỉ? Nếu không sao tự dưng lại nổi giận đùng đùng như thế chứ?
Chẳng lẽ là Hiển ca nhi bị người ta bắt nạt trong lúc đào quặng chăng? Cho nên Đại tẩu khó chịu trong lòng, trách nha đầu nhà bà? Nhưng dựa vào đâu chứ? Không phải nha đầu nhà bà làm sai mà!
Nguyễn thị biết bản thân mình đôi khi nghĩ hơi nhiều, không biết nói chuyện lại còn thích khóc, cho nên bình thường khi nghe được chuyện gì đó không rõ ràng thì đều dứt khoát không nghĩ đến, tránh để trong lòng khó chịu lại không nhịn được mà rơi lệ.
Cho nên những lời Đại Diêu thị nói chỉ khiến bà cảm thấy khó hiểu trong nửa khắc mà thôi, chốc lát sau, nên làm gì thì bà làm đó, hoàn toàn không hề để bụng.
Đại Diêu thị đứng cạnh cửa sổ nhìn chằm chằm, thấy Nguyễn thị bị mắng một tràng mà vẫn không thả nổi một cái rắm thì lại tức giận một phen.
Nhị Nha quả thực không phải con ruột!
May mà không phải con ruột!
Nếu không, nàng có cùng đức hạnh với Nguyễn thị thì mới thật sự khiến người ta tức chết!
Bên phía Tống Anh, cơm tối nhà nàng xem như vô cùng thịnh soạn so với tình hình chung trong thôn.
Làm một nồi cơm nấm chân to, tôm sông rang hành lá, cá hầm đậu hủ và canh chân nấm thái sợi khiến ba đứa nhỏ thèm đến mức ch.ảy nước miếng ròng ròng.
Tống Anh cũng không để lại phần nấm chân to còn lại mà rửa sạch toàn bộ rồi thái lát, đặt trong phòng ấm. Hiện giờ trời càng ngày càng ấm, vào ban ngày có thể đưa ra sân phơi nắng để làm nấm khô.
Thế nhưng, tuy nàng còn dư gần mười cân nấm chân to nhưng sau khi phơi khô thì còn lại chưa đến một cân.
Thứ này co lại rất nhiều.
Tuy vậy, dù là đồ khô thì lượng dinh dưỡng bên trong vẫn hơn hẳn các loại nấm bình thường, cho dù là ở kiếp trước, nấm thông được gọi là nấm chân to cũng thuộc nhóm nấm cao cấp, giá cả đắt đỏ lại càng ngày càng hiếm.
Lúc Tống Anh nấu ăn, mấy thẩm tử cũng ở lại trong chốc lát.
Mọi người học theo cách làm của nàng, về nhà đều nấu cơm nấm.
Nhất là mùi thơm của đồ ăn trong nhà Tống Anh gần như đều bay vào mũi Lý Tiến Bảo, hắn ta chỉ cảm thấy bụng sôi òng ọc. Nhìn lại trong nhà mình, dưới sự áp bách của nãi nãi, nương hắn ta chỉ nấu canh suông nhạt nhẽo. Trong khoảng thời gian ngắn, tâm lý hắn ta mất cân bằng nghiêm trọng đến mức suýt nữa bùng nổ.
Nhưng mới bị phụ nhân trong thôn chỉ vào mũi mắng, Lý Tiến Bảo lúc này cũng không có mặt mũi đến gây sự với Tống Anh.
...
Vết thương của Đại Bạch không còn gì đáng ngại, bởi vì vừa mới giao hàng nên nó có thể ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày.
Nhưng ngày hôm sau lại có người tìm tới cửa.
Người lạ vào thôn, hơn nữa còn giữa ban ngày ban mặt, khó tránh sẽ bị người khác để ý một chút.
Nhất là bọn họ còn ngồi xe ngựa nữa. Lúc xe ngựa dừng trước cửa nhà Tống Anh, mọi người càng ngạc nhiên hơn, có không ít người tụ tập đến xem.
Đó chính là xe ngựa, tuy người trong thôn bọn họ có cuộc sống khá tốt nhưng cũng không có ai có thể mua nổi xe ngựa, có chiếc xe bò đã là đỉnh cao của đời người rồi.
"Các hạ hẳn là Tống nương tử đúng không? Ta là quản sự của Thúy Nhan Trai, họ Viên." Đối phương rất thẳng thắn, vừa xuống xe ngựa đã báo tên.
Chỉ là sau khi xuống xe, điệu bộ của hắn ta lại hơi kỳ quái, dường như ghét bỏ trước cổng nhà Tống Anh dơ bẩn, mặt mày nhăn nhó.
Trên bức tường trước sân nhà Tống Anh có một con gà trống nhỏ cánh vẫn chưa cứng, cho dù nó có thông minh đến mấy thì vẫn là động vật, không câu nệ tiểu tiết. Nó thường đứng đây gáy sáng, đôi khi sẽ không chú ý đến việc vệ sinh, trên mặt đất có một ít thứ không quá văn nhã.
Mỗi ngày sau khi đưa ba đứa nhỏ đi học về, Tống Anh đều quét dọn sân một lượt, chỉ là hôm nay còn chưa kịp làm thì những người này đã đến.