Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 226

Thật ra Đại Hoàng vẫn rất chú trọng việc vệ sinh cá nhân, nhưng ruột nó thẳng, đôi khi cũng có lúc không kiểm soát được, hơn nữa trong nhà ngoài nó ra còn có mấy con gà con khác, Tống Anh cho chúng nó tự do hoạt động, tuy rằng có Đại Hoàng trông chừng nhưng trong sân vẫn có ít phân gà.

Thế nhưng so với những nhà nuôi gà vịt khác, sân nhà Tống Anh thật sự sạch sẽ hơn nhiều.

Nhà của nông dân, không thể nào tránh được.

Viên quản sự nhíu mày, hận không thể quay lại xe ngựa.

"Chào Viên quản sự." Tống Anh khách khí chào hỏi một tiếng rồi không nói gì nữa.

Viên quản sự khó chịu trong lòng, nói: "Tống nương tử không tò mò ta tới tìm ngươi để làm gì sao?"

"Vì sao phải tò mò?" Tống Anh vẫn thản nhiên như cũ.

Viên quản sự ngước mắt lên, cảm thấy nữ nhân này thật sự không có mắt nhìn gì cả, dù sao cũng là một nông phụ, không biết cách làm người. Hắn ta từ xa đến đây làm khách, tốt xấu gì cũng nên mời vào nhà uống một ngụm trà chứ?

"Hôm nay đến đây là để bàn chuyện làm ăn về dầu gội Thanh Ti với Tống nương tử, có thể cho ta vào trong nói chuyện được không?" Viên quản sự nói tiếp.

Hắn ta thực sự không muốn đứng ở chỗ đầy phân gà này!

Tống Anh nhíu mày: "Dầu gội Thanh Ti? Bây giờ ta đã không còn quyết định được chuyện đó nữa rồi. Ta đã bàn xong với Ý Quân Phường nên không có gì để nói với ngài cả. Trong nhà ta cũng không có nước trà gì cả, không thể để ngài chịu thiệt được." 

Người trong thôn đến đây hóng chuyện đều nghe rõ.

Hóa ra là Tống Nhị Nha làm ăn tốt nên thu hút khách tới.

Viên quản sự sửng sốt: "Ta là quản sự của Thúy Nhan Trai..."

"Vâng, quản sự đã nói rồi, ta cũng đã nghe thấy." Tống Anh vô tội nhìn hắn ta.

Tứ thúc Nhà nàng ghét Thúy Nhan Trai nhất, nàng không có gan mời người này vào cửa, nếu không, ngày khác Tứ thúc nàng trở về nghe được tin này còn không xách dao tới đây băm nàng à?

"Ngươi..." Viên quản sự nghẹn một hơi ngay ngực, suýt nữa tự khiến mình nghẹn chết, nhất thời tức giận đến bật cười: "Tống nương tử vẫn chưa nghe hiểu lời ta nói nhỉ? Ta là quản sự Thúy Nhan Trai, lần này đến đây là để mua công thức điều chế dầu gội Thanh Ti của ngươi. Nếu ngươi không muốn bán công thức thì có thể gửi bán dầu gội Thanh Ti ở Thúy Nhan Trai bọn ta. Thúy Nhan Trai bọn ta khác với Ý Quân Phường, bọn ta có thể mang đến cho ngươi càng nhiều lợi ích hơn!"

"Nhưng mà ta đã gửi bán ở Ý Quân Phường rồi, nói nhiều như vậy cũng vô ích thôi." Trông Tống Anh không hề có chút kích động nào.

Hoàn toàn khác với Viên quản sự.

Thúy Nhan Trai bọn họ cực kỳ nổi tiếng ở huyện Lễ, nói trắng ra thì Thúy Nhan Trai chắc chắn là lão đại trong ngành! Ai dám ganh đua cao thấp với bọn họ chứ!

Trước mặt Thúy Nhan Trai, ai lại chọn Ý Quân Phường chứ?

Hắn ta đã nói rõ ràng như vậy rồi mà nữ nhân này vẫn còn thờ ơ sao?!

Viên quản sự nhất thời ngây người, thậm chí cũng không biết giờ khắc này phải làm gì.

Mất một lát để kiềm chế cảm xúc, Viên quản sự cố gắng đè cơn giận của mình xuống rồi nói: "Tống nương tử, không biết Ý Quân Phường cho ngươi lợi ích thế nào? Thúy Nhan Trai bọn ta có thể tăng gấp đôi. Ngoài ra, nếu sau này Tống nương tử muốn mua đồ ở Thúy Nhan Trai bọn ta thì đều sẽ được giảm giá."

Cực kỳ khó để được Thúy Nhan Trai giảm giá đấy!

"Đa tạ Viên quản sự xem trọng, thế nhưng làm ăn cũng phải giữ chữ tín. Ta đã thỏa thuận với Ý Quân Phường rồi, tuyệt đối không có khả năng chuyển sang nhà khác." Tống Anh vẫn nói câu đó.

Viên quản sự nghe thấy vậy thì suýt mắng người.

Gửi bán thì cần giữ chữ tín cái rắm gì?!

Viên quản sự có hơi kiêng kỵ những thôn dân đứng gần đây, dù sao trước mặt cũng có quá nhiều người, hắn ta không thể quá kiêu ngạo được.

Vì vậy chỉ có thể thấp giọng nói: "Chẳng lẽ Tống nương tử không biết dầu gội Thanh Ti của mình bán chạy cỡ nào sao? Ý Quân Phường kia thực sự không có bản lĩnh, lại đi bán thứ đáng giá một, hai lượng với giá 100 văn! Chẳng lẽ Tống nương tử không cảm thấy tiếc sao?!"

Bình Luận (0)
Comment