Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 227

Tiếc sao?

Tống Anh thật sự không cảm thấy tiếc.

Nàng quả thực có hơi tham tiền, hận không thể lập tức gom hết tất cả bạc trên đời này nhét vào túi tiền của mình, nhưng trên thực tế, đó là chuyện không thể nào làm được.

Trong lòng nàng, một bình dầu gội Thanh Ti của nàng chỉ trị giá 100 văn, nếu bán với giá 1 lượng, nàng không cảm thấy bản thân có kỹ năng bán hàng mà là đang lừa gạt.

Huống chi bây giờ cũng đã kiếm được rất nhiều tiền rồi.

Dựa theo số lượng mà nàng gửi bán hiện nay, mỗi tháng có thể kiếm được ít nhất 120 đến 130 lượng bạc, đó là còn chưa tính đến ba phần tiền hoa hồng mà Hoa chưởng quầy chia cho đấy.

Sau một tháng, nàng có thể mua thêm bảy, tám mẫu ruộng nước tốt nhất. Sau một năm, nàng chính là đại hộ có hơn một trăm mẫu ruộng tốt.

Phải rồi, nàng còn muốn nghiên cứu xà phòng nữa, nói không chừng còn có thể kiếm thêm một khoản, sau đó cố gắng tích cóp thêm để mua một trang trại.

Ngoài ruộng đều được tưới linh thủy, nhờ yêu quái ếch trông ruộng, bắt côn trùng, không bao lâu nữa, nàng có thể đón chào một mùa thu hoạch bội thu...

Cuộc sống này không tốt đẹp sao?

Hà tất phải đi kiếm đồng tiền trái với lương tâm?

"Viên quản sự, Thúy Nhan Trai có nhiều sản phẩm mới như vậy, một khi ta thật sự gửi bán dầu gội Thanh Ti ở nhà ngài, e rằng chỉ được ưa chuộng trong vòng nhiều nhất ba tháng, sau ba tháng thì không còn ai đến hỏi mua nữa nhỉ? Đến lúc đó, nhà ngài cũng nghiên cứu ra được công thức điều chế, ta sẽ bị đá sang một bên, còn có thể kiếm được gì nữa chứ?" 

"Mặc dù nhà ngài vẫn muốn ta gửi bán, nhưng giá cao như vậy, người bình thường không mua nổi, người giàu có lại chưa chắc đã nhìn trúng, đến lúc đó dầu gội Thanh Ti sẽ bị nhà ngài loại bỏ. Thế nên... Ngài đã vất vả đi một chuyến từ xa đến đây rồi, nhưng thứ cho ta không thể làm theo ý ngài. Mời trở về đi!" Tống Anh nói.

Tống Anh nói lời này rất thẳng thắn.

Mặt Viên chưởng quầy lúc xanh lúc trắng.

Nàng nói không sai, Thúy Nhan Trai bọn họ chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn. Những đồ đưa tới gửi bán mấy năm nay gần như đều bị bọn họ tìm ra công thức, thậm chí ngay cả sản phẩm bán chạy của người cùng ngành cũng sẽ bị cướp công thức.

Nhưng trong chuyện làm ăn, ai có bản lĩnh thì người đó kiếm được tiền!

Nhưng hắn ta không ngờ lúc này lại bị một tiểu nha đầu giáp mặt chỉ ra, biểu cảm trên mặt nhất thời mất kiểm soát.

"Ngươi cũng biết Thúy Nhan Trai bọn ta có thể phỏng chế* đồ vật sao? Hôm nay tới tìm ngươi là muốn cho ngươi kiếm được chút lợi ích, nếu ngươi đã kiêu ngạo như vậy thì đừng trách Thúy Nhan Trai bọn ta không khách khí! Đến khi Thúy Nhan Trai bọn ta nghiên cứu ra công thức, ngay cả một đồng ngươi cũng không kiếm được!" Viên chưởng quầy cả giận nói.

*Phỏng chế: Bắt chước và chế tạo một thứ theo mẫu sẵn có

"Chúng ta cứ cạnh tranh bằng năng lực của mình đi." Tống Anh cười nhạt một tiếng.

"Hừ!" Viên quản sự nghe thấy vậy thì lập tức phất tay áo rồi xoay người bước lên xe ngựa!

Không biết tốt xấu!

Người này tới nhanh mà đi cũng nhanh, các thôn dân nhìn thấy đều không khỏi thổn thức.

"Nhị Nha, sao người này lại... hùng hổ như vậy chứ? Ngươi đắc tội với người ta sao?" Bọn họ đương nhiên không dám đến quá gần nên chỉ nghe được nửa đoạn đầu của cuộc trò chuyện, còn đoạn sau không nghe rõ lắm, chỉ thấy nam nhân kia trông có vẻ như hung thần ác sát.

Tống Anh cũng không để bụng, cảm nhận được ánh mắt quan tâm của mọi người, nàng vô cùng ngoan ngoãn cười cười: "Không có đắc tội với người ta, người này tới để bàn chuyện làm ăn. Có lẽ thấy dầu gội Thanh Ti của ta bán chạy nên muốn ta hủy bỏ khế ước rồi hợp tác với bọn họ. Ta không đồng ý nên người nọ giận dữ."

Đều là người cùng một thôn, có chuyện gì thì nàng cũng không tiện che giấu.

Huống chi bây giờ những người này đều đang quan tâm đến nàng, nếu nàng không cho họ mặt mũi thì mới đúng là không biết tốt xấu.

"Muốn ngươi hủy bỏ khế ước ư? Vậy thì đúng là không ra gì! Người này hung dữ như vậy, Nhị Nha ngươi phải cẩn thận một chút đấy!" Mọi người đều lo lắng cho nàng.

Tống Anh cười cười, sau đó khách khí cảm ơn với các hàng xóm.

Ở thôn Hạnh Hoa này, nàng hoàn toàn không cần lo lắng về sự an toàn của bản thân mình.

Mấy ngày sau, lúc đến giao hàng cho Ý Quân Phường, Tống Anh cảm nhận rõ ràng rằng tâm trạng của Hoa chưởng quầy thật sự rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment