Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 228

Hẳn là đã ký kết thành công chuyện làm ăn với thương khách.

Dù sao thì Ý Quân Phường cũng đã đứng vững hơn trăm năm, cho dù tình hình kinh doanh hiện giờ không tốt thì trong nhà vẫn nuôi không ít người làm. Những người này đều là tâm phúc mà Hoa chưởng quầy tin tưởng nhất, không đến bước đường cùng, nàng ấy cũng không nỡ để những người này đi, cho dù phải chi tiền để níu kéo, nàng ấy cũng cắn răng giữ người lại.

Hiện giờ có công thức Tống Anh đưa, người làm của Ý Quân Phường vốn nhàn rỗi đột nhiên trở nên bận rộn hơn hẳn.

Mấy ngày nay bọn họ liên tục làm dầu gội Thanh Ti, xuất xưởng hết lô này đến lô khác.

Hoa chưởng quầy đặc biệt đưa nàng đi xem xưởng lớn của Ý Quân Phường, phát hiện chỗ này rất an toàn, ở các cái góc tường đều có người canh gác, trong sân, tất cả mọi người đều đang bận rộn làm việc.

"Lúc cha ta còn sống có mấy bằng hữu tốt, hiện giờ ta đã liên hệ với những thúc bá đó, bọn họ đều đồng ý nhận một ít dầu gội Thanh Ti về bán thử. Không rót dầu gội vào bình mà đựng bằng vại to vì như vậy sẽ tiện hơn. Ta bán cho bọn họ với giá thấp, sau khi đưa đến trấn khác, bọn họ sẽ đóng gói và bán ra. Nhưng ngươi cứ yên tâm, nhân phẩm của mấy người này tuyệt đối đều không có vấn đề gì, sẽ không động tay động chân vào hàng hóa đâu." Hoa chưởng quầy cười nói.

Làm thương nhân, chữ tín rất quan trọng. 

Bởi vì hiểu tận gốc rễ nên Hoa chưởng quầy vô cùng yên tâm.

"Bán được bao nhiêu?" Tống Anh tò mò hỏi.

"Một vại to dầu gội Thanh Ti có thể rót ra được khoảng 500 bình. Bốn vị thúc bá mỗi người đều lấy mỗi loại dầu gội Thanh Ti một vại. Số lượng này cũng không tính là nhiều nhưng đây là lần đầu tiên, chỉ mới bán thử, nếu bán chạy thì sau này mỗi lần lấy hàng không chỉ là con số này." Hoa chưởng quầy vội vàng đáp.

Tống Anh gật đầu, trong lòng nhẩm tính.

Dầu gội Thanh Ti khá chiếm chỗ, không thể nào vận chuyển được nhiều.

Nhưng những người mà Hoa chưởng quầy tìm đến hẳn chỉ định mang thứ này đến mấy huyện quanh đây bán, đi một chuyến cũng không khó, như thế thì lợi nhuận cũng không tính là ít.

Sau khi khấu trừ nhân công và chi phí, nàng chỉ có thể nhận được khoảng 30 lượng bạc từ tám vại của hai loại dầu gội Thanh Ti ở đợt đầu tiên.

Nhưng Tống Anh cũng không cảm thấy ít.

Nếu dầu gội Thanh Ti bán chạy, những thương khách đó đương nhiên sẽ lấy nhiều hàng hơn, khoảng cách gần như thế, một lần lấy mười vại cũng được. Đến lúc đó, đương nhiên lợi nhuận nàng nhận được cũng sẽ nhiều hơn gấp mấy lần.

Không gấp.

"Chờ đến khi xác định được doanh số bán hàng, nếu doanh số khả quan, có phải Hoa tỷ tỷ muốn mở rộng quy mô, tuyển thêm người không? Son phấn của nhà tỷ tỷ cũng nên cho ra sản phẩm mới rồi." Tống Anh nói.

"Đúng vậy. Những người ta giữ lại đến bây giờ đều là người cũ từ thời cha ta. Thế nhưng để có thể tiếp tục duy trì hoạt động của cửa hàng, mấy năm nay ta cũng đã cho mấy người nghỉ việc, may mà vẫn còn giữ liên lạc. Chờ đến khi nhận được thư của ta, mọi người đều sẽ quay về." Trong mắt Hoa chưởng quầy hiện lên mấy phần vui mừng.

"Đừng thấy Ý Quân Phường bọn ta bây giờ nghèo túng mà lầm, trong tay ta có rất nhiều công thức do cha ta nghiên cứu ra đấy, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội sản xuất rồi." Hoa chưởng quầy nói tiếp.

Bản thân nàng ấy cũng có thiên phú làm son phấn, chỉ tiếc rằng nàng ấy không đấu lại nổi tài lực của Thúy Nhan Trai.

Nếu lần này không thể nhân lúc dầu gội Thanh Ti được ưa chuộng mà thành công vực dậy chuyện làm ăn của nhà mình thì e rằng sau này không thể nào cứu được Ý Quân Phường nữa.

Cho nên lúc này đây, nàng ấy sẽ dốc hết toàn lực, xem như được ăn cả ngã về không!

Tống Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy nên chúc mừng Ý Quân Phường lúc này đã đánh thắng trận đầu rồi nhỉ?"

"May mà nhờ có Anh muội muội!" Hoa chưởng quầy thật lòng nói.

Nếu không có dầu gội Thanh Ti đột nhiên bùng nổ của Tống Anh, nàng ấy sẽ không có cơ hội này.

Trước đây nhất cử nhất động của nhà nàng ấy đều bị Thúy Nhan Trai theo dõi sát sao, hoàn toàn không có cơ hội cho ra sản phẩm mới, dù bán sản phẩm mới cũng sẽ xung đột với Thúy Nhan Trai, nhưng lần này thì khác...

Bình Luận (0)
Comment