Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 229

Bốn khách thương kia cũng không mang dầu gội Thanh Ti đi bán quá xa, bốn người chia ra các trấn ở bốn hướng, sau khi tới nơi thì lập tức cho người đi loan tin, khen ngợi hiệu quả của dầu gội Thanh Ti.

Có huyện Lễ làm gương, chỉ mới hai, ba ngày, dầu gội Thanh Ti đã bắt đầu bán chạy.

Hai vại lớn dầu gội Thanh Ti được đưa đến hoàn toàn không đủ để bán trong vài ngày.

Hơn nữa, căn cứ vào tình hình bán hàng hiện tại, bọn họ đều cảm nhận rõ ràng rằng dầu gội Thanh Ti sẽ có một nhóm khách hàng trung thành trong tương lai, thậm chí còn có khả năng trở thành vật dụng thiết yếu hàng ngày!

Bọn họ đã được Hoa chưởng quầy dặn trước nên lúc bán hàng đều nhắc đến Ý Quân Phường.

Cho dù sau này Thúy Nhan Trai có nghiên cứu ra được dầu gội Thanh Ti, e rằng cũng khó mà theo kịp hiệu ứng thương hiệu của Ý Quân Phường.

Bên huyện Lễ, Hoa chưởng quầy cũng hành động rất nhanh.

Nhân lúc danh tiếng Ý Quân Phường lan xa, cho ra mắt một bộ son phấn!

Đương nhiên cũng không quên tặng cho Tống Anh mấy bộ.

Tống Anh bị hủy dung, không thích dùng mấy thứ này lắm, nhưng đã hợp tác làm ăn với nhau, Tống Anh đương nhiên cũng muốn biết thực lực của Ý Quân Phường thế nào, vì vậy cũng lén dùng thử một chút.

Chất lượng thực sự rất tốt. 

Phấn mặt thoa lên không bị rơi, hạt phấn vô cùng mịn, phấn má hồng đẹp mà không tục, hơn nữa son môi còn có hương thơm ngọt ngào, dưỡng ẩm môi nhưng không làm khô môi, lại không có cảm giác bóng nhẫy như dầu mỡ. Tống Anh cảm thấy phàm là cô nương đã từng dùng thử thì đều cảm thấy thích thú.

Hơn nữa... giá cả cũng rất phải chăng.

Bốn bộ son phấn còn lại, Tống Anh đương nhiên tặng cho nương nàng và các thẩm tử trong nhà.

Gần đây Tống gia nhận được rất nhiều thứ từ Tống Anh.

Ngay cả lão gia tử cũng dùng dầu gội Thanh Ti của Tống Anh. Thật ra ông vẫn giận Tống Anh, nhưng ông cũng biết cơn giận này vô lý. Hơn nữa, không phải ông không biết mấy ngày nay mỗi lần Tống Anh tới đều chọn lúc ông không ở nhà.

"Qua một thời gian nữa trong nhà mở tiệc, bảo Nhị Nha cũng về ăn tiệc đi. Ta đã lâu không gặp nha đầu kia rồi." Lão gia tử tìm Tống Kim Sơn, nói với Nhị nhi tử một tiếng.

Tống Kim Sơn vội vàng đáp lời.

Hắn đương nhiên biết trong nhà mở tiệc gì.

Lão gia tử nhà hắn mừng thọ 60, đến lúc đó đương nhiên phải tổ chức thật náo nhiệt.

"Nếu Nhị Nha biết cha nhớ nó, nhất định trong lòng cũng rất vui." Tống Kim Sơn vội vàng nịnh nọt.

Lão gia tử hừ một tiếng: "Vậy là ngươi không hiểu gì về khuê nữ của ngươi rồi."

Nha đầu kia vui cái gì? Vui vì ông làm chủ gia đình mà đối xử bất công à?

Ông xem như đã nhìn ra, Tống Nhị Nha cũng chỉ khách sáo với ông như trưởng bối bình thường mà thôi, nếu không lúc ấy sẽ không ép ông chọn một trong hai.

Tống Kim Sơn hơi sửng sốt, lại nghe lão gia tử nói: "Ngươi cho rằng ta chỉ gọi nó tới ăn bữa cơm thôi sao? Hôm mở tiệc, Bùi gia cũng tới. Khuê nữ ngươi đẩy nữ tế của người ta đi đào than đá, người nhà bọn họ có thể hoà nhã với nó sao? Trong cái nhà này ngoài ta ra thì còn ai có tư cách so chiêu với Bùi gia hả? Trông cậy vào nương ngươi hay là trông cậy vào ca ca ngươi, tẩu tử ngươi?"

Nếu nha đầu kia cứ trốn tránh ông, không chịu lộ mặt thì chẳng phải sẽ bị Bùi gia ăn tươi nuốt sống sao?

Tống Kim Sơn nghe thấy vậy thì lập tức rùng mình!

Còn không phải sao!

Bùi gia có lão bà nương, bối phận còn cao hơn ca ca tẩu tẩu hắn! Đến lúc đó cũng chỉ có lão gia tử và lão thái thái nhà hắn có thể so chiêu với lão bà nương kia mà thôi!

Nhưng nương hắn... Thôi đừng mong đợi gì!

Vẫn nên trông cậy vào cha hắn thôi!

"Cha, người nói đúng. Đến lúc đó người nhớ trông chừng A Anh, đừng để nàng chịu thiệt thòi!" Tống Kim Sơn vội vàng nói.

Tống Lão Căn ghét bỏ trợn trắng mắt.

Trước đây, ông cảm thấy con cháu trong nhà xem như cũng biết tranh đua, không khiến ông nhọc lòng, nhưng chuyện của Tống Hiển xảy ra khiến ông đột ngột phát hiện ra rằng bản thân đã đánh giá quá cao đám phế vật nhà mình.

Đứa nào đứa nấy đều không nhờ cậy được!

Trưởng tôn Đại phòng cũng có thể bị người ta lừa gạt, bênh vực người ngoài!

Tức chết ông rồi!

Bình Luận (0)
Comment