Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 230

Tống Lão Căn cố ý hòa hoãn quan hệ với tôn nữ, Tống Kim Sơn đương nhiên muốn giúp đỡ.

Sau khi rời khỏi chỗ lão gia tử, hắn bảo Nguyễn thị đi tìm Tống Anh, dặn dò Tống Anh một phen.

Tống Anh hơi mỉm cười, thái độ không mặn không nhạt, Nguyễn thị thấy nàng như vậy thì hơi lo lắng: "Nhị Nha, con vẫn còn trách a gia con sao?"

"Không có." Tống Anh rất bình tĩnh.

"Nếu con trách ông ấy thì cũng phải thôi. Mấy năm nay chúng ta có lỗi với Đại phòng chỗ nào chứ? Trước đây ca ca con vốn dĩ cũng có thể đi học, lại cũng bị Hiển ca nhi huỷ hoại. Ta còn chưa trách bọn họ đâu! Lão gia tử đúng là bất công..." Sao Nguyễn thị có thể thật sự không hề có khúc mắc gì trong lòng được, chỉ là… Bà bình tĩnh lại rồi nói tiếp: "Haiz, a gia con hồi trẻ cũng cực kỳ hiểu lý lẽ, nếu không thì làm sao áp chế được tính tình của a bà con. Chỉ là người càng lớn tuổi thì lại càng có nhiều chấp niệm với con cháu, mà chấp niệm của lão gia tử chính là Đại phòng..."

"Nương, ta thật sự không trách ông ấy. A gia là trưởng bối, chuyện ta nên hiếu thuận thì ta chắc chắn sẽ hiếu thuận." Tống Anh lập tức nói.

Nhưng nếu muốn hơn thế thì không cần nghĩ đến.

Tống gia nuôi nguyên chủ lớn lên, nàng sẽ cố hết sức báo đáp, nhưng phải đối xử tốt với chính mình trước đã.

"Lần này a gia con cũng có ý tốt. Con chưa từng gặp Bùi gia nên không biết, mắt của bọn họ đều mọc trên trán. Con tố cáo Hiển ca nhi lên huyện nha, không biết trong lòng bọn họ còn ghi hận con thế nào đâu! Nhưng a gia con mừng thọ 60, con là tôn nữ ruột thì không thể không đi, Bùi gia là thông gia, cũng không thể không mời..." Nguyễn thị lải nhải.

Tống Anh cảm thấy Nguyễn thị quá coi thường nàng.

Trong lòng Nguyễn thị, nàng chính là một cô nương ngốc nghếch dễ bị người khác bắt nạt...

Tiệc mừng thọ của Tống Lão Căn sẽ diễn ra vào nửa tháng sau. Tuy rằng lão gia tử bất công nhưng Tống Anh cũng không thể quá keo kiệt.

Dù sao thì nàng cũng không phải tôn nữ ruột của lão gia tử, lúc xuất giá và chuyện mua đất trước đây đều do lão gia tử giúp đỡ, cũng xem như tận tình tận nghĩa với nàng, cho nên lúc này nàng nhất định phải tận hiếu. 

Nhiều ngày nay, dầu gội Thanh Ti của Tống Anh bán cực kỳ chạy.

Tên tuổi Ý Quân Phường nổi như cồn, bộ son phấn mới ra mắt cũng rất được ưa chuộng, doanh số bán hàng rất cao.

Tống Anh kiếm được nhiều tiền, đương nhiên phải chọn một món quà mừng thọ thật tốt cho lão gia tử.

Chỉ là chuyện chọn quà này thực sự làm khó nàng.

Lão gia tử vốn xuất thân nghèo khó, không thích những thứ hoa hòe lòe loẹt, ông không biết nhiều chữ, không hiểu việc giám định và thưởng thức, những thứ mà các đại lão gia giàu có yêu thích trong mắt ông lại là đồ vô dụng.

Mặt khác, ông có đến bốn nhi tử, quà của các nhi tử không có gì khác ngoài vải vóc, giày áo linh tinh.

Gần đây nàng khá nổi tiếng, ai cũng biết nàng kiếm được không ít tiền, cho nên quà tặng cho gia gia nhà mình không thể quá khó coi, nhưng nếu chọn loại vải tốt nhất thì lại thành đánh vào mặt các thúc bá.

Tống Anh thở dài, đã phải chọn thứ tốt lại còn không thể quý giá hơn người khác.

Còn phải thực dụng, khiến lão gia tử vui mừng.

Làm người thật khó.

"Nương, ta đã nghĩ ra sẽ tặng quà gì rồi." Hoắc Lâm còn ở bên cạnh chọc chọc người nàng, mở miệng nói tiếp: "Nhưng ta không nói cho người biết đâu."

"..." Tống Anh lườm nó một cái.

Quà của nó còn cần phải đoán sao? Chắc chắn chính là đặc sản vùng núi!

Nhân sâm tinh lớn lên đáng yêu, gần như không có trưởng bối nào nhìn thấy nó mà không yêu thích, ngay cả lão gia tử là người không thích dỗ trẻ con khi gặp nhân sâm tinh cũng mỉm cười hiền từ, cho nó chút đồ ăn vặt.

Cho nên trong mắt nhân sâm tinh, Tống Lão Căn là một ông lão rất tốt.

Tống Anh đương nhiên sẽ không nói những thứ không hay trước mặt nhi tử nhà mình, bởi vì không cần thiết phải làm vậy.

Suy nghĩ mấy ngày, Tống Anh vẫn quyết định nên khiêm tốn một chút, cuối cùng mua hai vò rượu tốt nhất ở một quán rượu trên trấn.

Bình Luận (0)
Comment