Trong thôn, Tống Lão Căn cũng được xem như người đức cao vọng trọng. Vào ngày làm tiệc mừng thọ, phàm là thôn dân có chút quan hệ thân thích thì đều đến chúc mừng, quà mừng cũng không có gì quý giá, tặng ít đường, trứng gà linh tinh.
Tống gia không phải người giàu có, bàn tiệc chỉ làm đơn giản, nhưng hình thức cũng không quá tệ.
Tống Anh làm tôn nữ đã đến từ sáng sớm để giúp đỡ nhóm người Nguyễn thị nấu ăn.
Đương nhiên, có rất ít cơ hội cho nàng động tay.
Dưới tình huống họ hàng, láng giềng đều tới làm khách như hôm nay, Tống gia rất chú trọng lễ nghi. Tống Anh là khuê nữ đã gả ra ngoài, nói trắng ra thì nàng là bát nước đã đổ đi, tới đây là khách, không thể vô lý bắt nàng làm việc.
"Đại Nha cũng tới, con đi tâm sự với Đại Nha đi, đứng đây làm gì? Chỗ nương không cần con giúp đỡ. Nếu bị a gia con nhìn thấy, không chừng còn nói con xen vào việc của người khác đấy." Nguyễn thị đẩy nàng ra ngoài, ghét bỏ nói.
Tống Anh sờ mũi.
Nàng chỉ cảm thấy nếu nương nhà mình đang bận rộn làm việc mà bản thân không vào phụ giúp thì không thích hợp lắm thôi.
Nhưng nương đã nói như vậy, Tống Anh cũng chỉ đành ngoan ngoãn tìm một chỗ ngồi xuống.
Không chỉ mình Tống Đại Nha trở về mà ngay cả ca ca nàng - Tống Tuân cũng về từ tối hôm qua.
Hôm nay có rất nhiều người, không ít thân thích chạy đến nói chuyện phiếm với ca ca khiến nàng không có cơ hội đến gần.
Tống Tuân đã sớm nhìn thấy nàng, qua một hồi lâu sau, cuối cùng hắn cũng tiếp chuyện xong, đi đến trước mặt nàng, còn không nhịn được mà lau mồ hôi trên trán: "A Anh, lát nữa muội theo ta qua chỗ a gia, đừng chạy loạn."
Tối hôm qua, nương hắn đã dặn dò.
"Muội biết rồi." Tống Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Tuân nhìn nàng một cái, lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng tay bằng bạc, dúi vào tay nàng: "Cái này do ta dùng tiền kiếm được từ việc chép sách mà mua, muội đeo lên đi."
Trên trấn, có ai không biết dầu gội Thanh Ti của muội muội bán chạy đến mức nào chứ?
Cứ nghĩ rằng cuộc sống của muội muội đã tốt hơn, cũng nên sửa soạn cho bản thân một chút, nhưng mấy lần gặp nàng, trên đầu nàng vẫn là cây trâm gỗ đơn sơ như trước, trên tay cũng không đeo trang sức gì, ăn mặc già dặn, trông chẳng hề giống tiểu cô nương mười bảy, mười tám tuổi tí nào.
Tống Anh cau mày: "Huynh lại đi chép sách sao? Ca, huynh bây giờ phải tập trung học hành, chuyện kiếm tiền này không cần huynh lo. Hơn nữa, lúc trước ta cũng đã chia tiền lời cho huynh rồi mà..."
Phần tiền lời bán bánh ú chia cho hắn lúc trước cũng phải khoảng 100 lượng bạc mà?
Nàng đã phải hao tâm tổn sức biết bao nhiêu mới có thể thuyết phục được Nguyễn thị nhận thay số tiền này.
"Ta muốn giữ lại số tiền đó để sau này dùng, ta chép sách cũng không ảnh hưởng đến việc học, muội cứ yên tâm. Huống hồ ta đã đến tuổi này rồi, không còn là trẻ con mười mấy tuổi cần người nhà nuôi dưỡng nữa. Ta có tay có chân, không thể nào chỉ ăn không ngồi rồi." Tống Tuân nghiêm túc nói.
Số tiền này, hắn muốn giữ lại để dự phòng. Nếu tương lai muội muội không có tiền tiêu, hắn làm ca ca, ít nhất cũng có gì đó cho nàng.
Tống Anh bĩu môi.
Người đọc sách ngoan cố, nàng xem như đã nhìn ra.
Nhưng rất hiếm người có suy nghĩ giống như Tống Tuân, phải biết rằng có vô số người ba, bốn mươi tuổi vẫn còn đọc sách cả ngày, không chịu lao động gì cả, chỉ toàn hút máu gia đình mà thôi!
Nàng và Tống Tuân đang nói chuyện thì thấy Tống Mãn Sơn nhanh nhẹn đi tới, vẻ mặt vui mừng.
Còn chưa đi tới trước mặt, hắn ta đã lớn tiếng nói với Tống Anh: "Chất nữ ngoan của ta, ngươi thật sự làm lão tử nở mày nở mặt quá rồi!"
Tuy Tống Anh mặt dày nhưng lúc này bị không ít người nhìn chằm chằm vẫn khiến nàng không khỏi đỏ mặt.
"Tứ thúc." Nàng và Tống Tuân ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Tống Anh mơ hồ cảm giác được cơ thể Tống Tuân khẽ run lên, sắc mặt hoảng hốt.
Bây giờ, thật ra khí sắc và vóc dáng của Tống Tuân đã khá hơn trước rất nhiều, dù sao thì mỗi lần nàng lên trấn đều sẽ tiện đường đưa cho Tống Tuân một ít củ cải trắng được tưới bằng linh thủy và nước tắm của Hoắc Lâm…