Thế nhưng, dù bây giờ đã hoàn toàn khỏe mạnh, mỗi khi nhìn thấy Tống Mãn Sơn, hắn vẫn co rúm người lại như thế, có thể thấy được bóng ma thời thơ ấu lớn đến mức nào.
"Chất nữ ngoan, ta đã nghe Tứ thẩm thẩm ngươi nói rồi, nghe nói đám người không biết xấu hổ Thúy Nhan Trai còn cố ý tìm tới tận nhà bắt ngươi gửi bán dầu gội ở chỗ bọn họ! Ta biết nha đầu ngươi trọng nghĩa khí nhất mà! Lần này, ngươi đã khiến đám cáo già Thúy Nhan Trai kia tức chết thay cho Tứ thúc ngươi là ta, ta phải mời ngươi uống rượu!" Khuôn mặt Tống Mãn Sơn rất hồng hào.
Sung sướng!
Lúc biết dầu gội Thanh Ti là do Nhị chất nữ của mình làm ra, hắn ta hận không thể nhảy cao ba thước!
Sau đó lại nghe nói người của Thúy Nhan Trai tìm tới cửa lại bị nàng đuổi đi thì càng vui sướng hơn, hận không thể bế bổng Nhị chất nữ lên cao!
Hắn ta đã ghi hận Thúy Nhan Trai suốt bốn năm, cuối cùng thì bây giờ cơn giận này cũng đã được xả hết, trong lòng cực kỳ thoải mái!
Tống Anh ngoáy lỗ tai, cảm thấy bản thân mình suýt nữa thì bị điếc.
Sao lại lớn tiếng như thế chứ!
"Chẳng phải hôm nay là ngày lành mở tiệc uống rượu sao? Sao còn cần Tứ thúc mời chứ!" Tống Anh cũng mỉm cười nói đùa.
"Cũng phải!" Tống Mãn Sơn vui vẻ nói: "Lúc nãy lão gia tử tìm ngươi đấy, qua nhìn một cái đi, lát nữa sẽ chính thức khai tiệc."
Tống Anh lập tức gật đầu đáp lời.
Cùng Tống Tuân đi tới trước mặt lão gia tử, lúc này đã có mấy nhà khách quý ngồi bên cạnh lão gia tử.
Đầu tiên là ca ca nhà mẹ đẻ của Đại Diêu thị, trông hiền lành và vô cùng văn nhã, quả thực là hậu duệ của đồng sinh. Kế đến là nhà mẹ đẻ của Nguyễn thị. Nguyễn gia đông người nên rất ít qua lại với Tống gia. Tống Anh và Tống Tuân cũng không quá thân thiết với cữu cữu, cữu mẫu, lúc này ra vẻ thân mật gọi hai tiếng đã là cho bọn họ mặt mũi rồi.
Sau đó là nhà mẹ đẻ của Tiêu thị. Nhà mẹ đẻ của bà ta nghèo khổ, tới đông nhất, hầu hết là muốn ăn ké một bữa, so với Đại phòng, Nhị phòng, thậm chí là Diêu gia của Tứ phòng thì không hề có thể diện, khó trách lúc nãy sắc mặt Tiêu thị trông rất khó coi.
Tuy sinh được nhiều con nối dõi nhưng lúc này bị người nhà mẹ đẻ làm liên lụy, bà ấy không dám ngẩng đầu trước mặt các trục lí.
Sau khi gặp các nhà thông gia thì mới tới Bùi gia.
Hôm nay, những nhà khác đều cử tiểu bối tới dự.
Chỉ có duy nhất Bùi gia thì khác, người tới dự chính là tổ mẫu và nương ruột Bùi Bì thị của đại tẩu Bùi thị.
Hai vị này chưa từng gặp Tống Anh, nhưng nghe người khác gọi nàng là Nhị Nha thì đương nhiên cũng nhận ra.
"Ồ, đây là Tống Nhị Nha tài giỏi của nhà các ngươi sao? Sao gặp mặt trưởng bối còn phải đội mũ có rèm vậy? Có gì không thể để người khác nhìn thấy sao?" Ánh mắt của Bì thị sắc như dao găm, hận không thể nạo sống Tống Anh.
Nữ tế đáng thương của bà ta chẳng qua chỉ lấy mấy cái bánh ú, vậy mà lại bị thứ nhẫn tâm này đưa đến nha môn!
Đám vô dụng Tống gia này cũng không chịu ngăn cản, để một đứa con hoang chiếm lấy gia sản!
Hiện giờ, khuê nữ của bà ta đang có thai, kết quả nhà trên trấn cũng không còn, chỉ có thể về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, không dám ngẩng đầu trước mặt hàng xóm!
Đầu sỏ gây tội chính là yêu tinh hại người trước mặt này!
Chuyện của Tống Anh, thật ra các bên thông gia cũng có biết một chút.
"Bì tẩu tử, trên mặt ngoại chất nữ này của ta có vết thương, đội mũ có rèm là vì sợ gặp gió." Nguyễn gia lập tức lên tiếng.
Trước đây không qua lại nhiều, lễ Tết cũng chỉ gửi quà sang mà thôi, nhưng trước mặt người lạ, Nguyễn gia và Nhị phòng vẫn là thân thích, nếu lúc này không lên tiếng giúp Tống Anh thì chính là kết thù với Nguyễn thị.
Huống chi bây giờ nghe nói ngoại chất nữ này rất tài giỏi, kiếm được không ít bạc.
Nếu sau này phát đạt, không chừng còn có thể giúp đỡ cữu gia một chút.
Bùi Bì thị mỉa mai một tiếng: "Cho nên làm người luôn phải có lương tâm, nếu không có lương tâm thì sẽ gặp quả báo! Thật không biết nha đầu này kiếp trước đã tạo nghiệp chướng gì mà đời này không những không có mặt mũi gặp người khác mà còn phải gả cho người chết, nghe nói nhi tử cũng không phải con ruột. Cuộc sống như vậy còn có thể tiếp tục được sao? Đừng có để đến lúc già ngay cả một người lo ma chay cũng không có!"