Bùi Bì thị ghi hận trong lòng, tất nhiên phải nhân cơ hội này báo thù.
Hai nhà cách xa nhau, ngày thường bà ta không tiện chạy một quãng đường xa đến tận thôn này để gây phiền phức cho Tống Anh.
Mặt Tống Lão Căn đen thui.
"Bùi gia, nếu ngươi không biết cách nói chuyện thì về đi! Hôm nay là tiệc mừng thọ của cha ta, ngươi cũng nên suy nghĩ trước khi mở miệng chứ. Ngươi thật lòng muốn gây chuyện với nhà ta phải không?" Tống Kim Sơn vừa mới đi đến đây thì nghe được mấy câu này, lập tức lên tiếng.
Tống Phúc Sơn lúng túng: "Bà thông gia, hôm nay bọn ta cũng không có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, vì sao phải hùng hổ như vậy chứ?"
Bùi lão thái thái vẫn không nói gì, Bùi Bì thị là người tiên phong nhưng vẫn không chịu cam lòng yếu thế.
"Ông thông gia, ngươi cũng nên biết, không phải ta cố ý làm như vậy. Bùi gia bọn ta thật lòng yêu thương Hiển ca nhi nhà ngươi, bình thường cũng không nỡ đánh mắng lấy một câu, gần gũi hơn cả nhi tử ruột nhà mình, kết quả lại bị nha đầu này đưa đến nha môn, trong lòng ta thực sự vô cùng khổ sở! Đó là nhi tử của ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy như thế sao?" Bùi Bì thị lập tức nói.
Sắc mặt Tống Phúc Sơn hơi thay đổi.
Lòng hắn ta đương nhiên đau như dao cắt, nhưng lúc trước, chuyện này do lão gia tử quyết định.
Hơn nữa, dù sao cũng là nhi tử bất tài không biết cố gắng, hắn ta có thể làm gì được chứ? Nó đã làm chuyện sai trái, cũng không thể bảo Tống Anh vi phạm khế ước được đúng không? Đến lúc đó, Tống gia có còn muốn làm người nữa hay không?
"Đều là chuyện quá khứ rồi, còn nhắc đến làm gì! Tương lai Hiển ca nhi trở về sẽ hối cải để làm người mới, đều là huynh muội trong nhà, không nên ghi thù!" Tống Phúc Sơn nói.
Tống Kim Sơn cảm động trong lòng, Đại ca nói đúng.
Tống Phúc Sơn cũng là vì giữ thể diện mà thôi.
"Tống gia các ngươi cũng thật đoàn kết, nhưng ta thấy ngay cả một người thật lòng đối xử tốt với Hiển ca nhi cũng không có!" Bùi Bì thị trợn trắng mắt.
Đầu óc của ông thông gia này bị hỏng rồi sao?
Nhi tử bị người ta lừa gạt mà còn muốn nói chuyện giúp tiện nha đầu kia?
"Bì thị." Bùi lão thái thái lên tiếng, "Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão lão gia nhà thông gia, nói những chuyện đó làm gì?"
Bì thị nhăn nhăn nhó nhó trở về ghế ngồi.
Qua một lát, Bùi lão thái thái lại nói tiếp: "Ta thấy Nhị Nha này còn trẻ nhưng cuộc sống không hề dễ dàng..."
"Vẫn ổn. Nha đầu này tài giỏi, lúc trước bán bánh ú kiếm được chút tiền, mua hai mươi mẫu đất, hiện giờ lại làm ra dầu gội Thanh Ti nổi tiếng, muốn nuôi sống gia đình thì không thành vấn đề." Tống Lão Căn thuận miệng đáp.
Nhưng lời này lại ẩn chứa mấy phần kiêu ngạo.
Cho dù ông không xem trọng tôn nữ này thì vẫn là người trong nhà, Bùi gia thì khác, chính là cái móc kéo tôn tử ông bước lên con đường lệch lạc, làm chuyện sai trái.
Mặt Bùi lão thái thái hơi biến sắc: "Nữ hài tử nhà bình thường đều may vá, làm lụng, giặt giũ. Xuất đầu lộ diện bên ngoài như vậy sẽ khiến thanh danh không tốt, đúng không?"
"Không có chuyện đó. Nha đầu này luôn đội mũ có rèm khi ra ngoài, rất có quy củ." Lão gia tử trả lời.
Bùi lão thái thái cười cười.
"Nhị Nha, lão thân cũng là lần đầu tiên gặp ngươi, cảm thấy rất yêu thích. Chuyện trước đó... Đại bá ngươi nói đúng, đều đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa, sau này hai nhà chúng ta phải thường xuyên lui tới nhiều hơn... Tuổi tác của ngươi cũng không quá lớn, ngươi định cứ thủ thân như vậy cả đời sao? Không định về nương gia tái giá à?" Lão thái thái chuyển chủ đề nói chuyện.
Tống Anh trông rất vô hại.
"Bình thường a gia nhà ta dạy cho ta không ít quy củ, tuy rằng ta là lần đầu xuất giá nhưng cũng biết phải thủ thân như một, tuyệt đối không được học theo những cô nương không hiểu chuyện, không để phu gia trong lòng..." Tống Anh cười nói.
"Nói rất đúng." Lời này thật sự chạm đến tận tâm khảm của Tống lão gia tử.
Đối với Bùi gia, Tống gia bọn họ quả thực moi tim móc phổi ra mà đối xử!
Lúc trước tôn tử gần như ở rể, bây giờ thì sao? Tôn tử bị phạt, tôn tức cũng không đến, suốt ngày ở lại nương gia thì còn ra thể thống gì!?