Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 234

Mấy ngày nay, Tống Lão Căn vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, chủ yếu vẫn là do Bùi thị.

Sau khi gả đến đây, tôn tức này chưa từng hiếu thuận với trưởng bối lấy một ngày, chưa bao giờ làm việc nhà, trưởng bối trong nhà cũng chưa từng nhận được một đường kim mũi chỉ nào từ nàng ta, thậm chí còn không ít lần trợ cấp cho hai phu thê bọn họ.

Trước đây, Bùi thị sống trong căn nhà trên trấn, cách khá xa, Tống Lão Căn tự thấy mình không phải là một người già thích gây chuyện, đương nhiên sẽ không nắm chặt sai lầm của tôn tức phụ nhi không chịu buông.

Hiện giờ, nhà trên trấn đã lấy lại trả cho Tống Anh, nhưng người thì sao?

Đưa tằng tôn tử còn nằm trong bụng của ông về thẳng Bùi gia ư?!

Ai không biết còn tưởng rằng Tống gia ngược đãi nàng ta nên mới khiến nàng ta ở mãi nhà mẹ ruột, không chịu về!

Tống Lão Căn muốn giữ thể diện.

Ông biết Bùi gia yêu thương khuê nữ, ông cũng không ngăn cản, nhưng chuyện gì cũng phải có nguyên tắc chứ? Nhà ông tiêu 50 lượng bạc làm sính lễ, cưới hỏi đàng hoàng đón Bùi thị vào cửa, Bùi thị là tôn tức được viết vào gia phả của Tống gia ông, nói toạc ra thì chính là Bùi thị này nên chú trọng đến phu gia nhiều hơn nương gia!

Đừng nói là thôn Hạnh Hoa, cho dù là toàn bộ huyện Lễ hay khắp thành Dung cũng không có ai như vậy!

Bùi lão thái thái bị một câu của Tống Anh chặn họng, trong lòng bất mãn.

"Tôn nữ ta thai nghén nghiêm trọng, thèm cơm nương nàng làm, thế nên lúc này mới phải bất đắc dĩ về nương gia ở mấy ngày. Khi nào cái thai đã ổn định thì đương nhiên sẽ cho nàng về hiếu kính công bà. Đến lúc đó, cho dù công bà của nàng có dạy nàng quy củ, Bùi gia bọn ta cũng chắc chắn không nói gì. Nhưng còn bây giờ thì phải suy nghĩ cho đứa bé trong bụng. Lão thông gia, người nói đúng không?" Bùi lão thái thái nói.

Trong lòng Tống lão gia tử hừ một tiếng.

Nói thì dễ nghe, trên thực tế chẳng phải đang nhắc nhở bọn họ sao?

"Nhà ta không thiếu người, cho dù có dạy quy củ thì cũng không đến lượt nàng. Nếu nàng cảm thấy ở nương gia thư thả thì cứ ở đó đi, cho dù ở đến hết đời cũng không sao." Lão gia tử cũng tức giận.

Sắc mặt Bùi lão thái thái thay đổi. 

Tên già này có bệnh sao? Sao phải tức giận với tôn tức chứ?

Bùi gia bọn họ chính là người sống trên trấn, đâu giống Tống gia này, chẳng qua chỉ là nông dân chân đất chưa hiểu việc đời mà thôi!

Đúng là không chịu nói lý!

"Ông thông gia nói đùa." Bùi lão thái thái không muốn nói thêm về chuyện của tôn nữ, nhìn Tống Anh rồi nói: "Ta thấy tôn nữ nhà ngươi thật đáng thương, tuy rằng bị hủy dung nhưng tuổi còn trẻ, nếu thật sự làm quả phụ thủ tiết cả đời thì chẳng phải tạo nghiệt sao? Không bằng để ta làm mai cho đứa nhỏ này. Cạnh nhà ta có một tiểu tử dáng vẻ cũng xem như đoan chính, chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đang cần một thê tử để quán xuyến việc nhà, có thể để Nhị Nha gặp mặt thử xem..."

Tống Anh đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.

Quy củ của nơi này là khi trưởng bối nói chuyện thì vãn bối không được xen vào cho nên nàng cũng không hé răng.

Thế nhưng...

Đầu óc của lão thái thái này bị úng nước à?

"Không cần." Tống Anh lập tức mở miệng.

Bùi lão thái thái sửng sốt, cau mày: "Nha đầu này nên học quy củ đi, nếu thật sự được gả đến trấn bên, ăn nói như thế sẽ bị người ta chê cười đấy."

"Vậy cũng không đến lượt người." Tống Anh cười lạnh một tiếng: "Bùi gia lão thái thái, nếu người muốn phô trương thì về nhà mình mà làm. Hôm nay là đại thọ của a gia ta, dựa theo quan hệ thân sơ xa gần, người còn phải ngồi đằng sau đấy. Nhà bọn ta nhiều thân thích như vậy, không thể để một mình người nói hết được."

"Người cảm thấy ta vô lễ thì ta sẽ vô lễ. Nhưng người phải nhớ cho kỹ rằng, ta và tôn nữ tế kia của người còn cách một phòng đấy, người thì tính là trưởng bối gì của ta chứ? Đến chỗ ta khoa tay múa chân chuyện làm mai, người cảm thấy ta đáng thương, ta còn cảm thấy cuộc sống người quá thảm đấy. Chẳng lẽ nhi nữ ở nhà đều không quan tâm đến người sao? Vậy nên mới khiến người có chuyện mà không có ai để nói, chạy đến Tống gia bọn ta lải nhải?"

"Còn chuyện này nữa, lúc trước Đại ca ta trộm bánh ú đều do nhi tử người xúi giục, nếu không phải Đại ca bảo vệ nhạc phụ, người cảm thấy người bị tố cáo lên nha môn sẽ không phải người nhà các người sao? Ta thấy nhà các người đi ăn trộm đến nghiện rồi đúng không! Lúc trước trộm bánh ú, bây giờ lại muốn trộm tôn nữ của Tống gia à? Người xem ta là đồ vật, vậy cũng phải xem đồ vật có xem trọng người hay không chứ!"

Bình Luận (0)
Comment