Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 235

Tống Anh nói liền một mạch nhưng vẫn còn cảm thấy chưa đã ghiền.

Nhìn Bùi lão bà tử đang nghiến răng trợn mắt vì tức giận trước mặt, nàng khẽ hừ một tiếng: "Lão nhân người trông có vẻ như đã lớn tuổi nên chắc là đầu óc không còn minh mẫn nữa, nếu không thì sao có thể nói ra những lời nực cười như vậy chứ? Để ta nói cho người biết nhé, nếu đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt thì đừng đi ra ngoài. Như ta lúc này cũng không dám nói nặng với người một câu, sợ người lăn ra đất rồi nằm đó ăn vạ ta..."

Tống Anh bâng quơ nói thêm một câu nữa.

Lão thái thái kia tức giận đến mức muốn mắng người, thở hổn hển.

Tống Lão Căn sửng sốt, nhất thời cảm thấy bản thân đang gặp ảo giác.

Người nói chuyện lúc nãy...

Là Nhị tôn nữ của ông sao? Sao lại cảm thấy giống như Đại Diêu thị vậy!

Không đúng, Đại Diêu thị cũng không giống nàng. Đại nhi tức tính tình nóng nảy, một khi mở miệng tất sẽ kinh thiên động địa, đâu giống nha đầu này, giọng nhỏ nhẹ như mèo con, nhưng lời nói ra câu nào câu nấy đều đâm thẳng vào tim người ta.

Đương nhiên, trong lòng Tống Lão Căn cũng cảm thấy rất sảng khoái.

"Khụ!" Lão gia tử ho khan một tiếng, "Nhị Nha, nói bậy gì đó? Lão thái thái nhà thông gia sao có thể là loại người như vậy được? Ngươi con nít con nôi, tuy rằng nói chuyện không xuôi tai nhưng lão thái thái nhà thông gia thì có chuyện gì mà chưa từng trải qua? Làm gì đến mức dùng tới chiêu lăn ra đất ăn vạ chứ!"

Khóe miệng Tống Anh hơi cong lên.

Lão gia tử cũng là người tàn nhẫn.

"Bùi gia nãi nãi khoan dung một chút. Muội muội nhà ta từ trước đến nay là người ngay thẳng, có gì nói đó, người đừng để trong lòng. Nha đầu này tuy độc miệng, nhưng thực tế lại là người lương thiện nhất. Việc lúc trước đưa Đại ca lên trấn cũng là quyết định do người trong nhà bọn ta bàn bạc với nhau rồi thống nhất đưa ra. Đại ca đã thành gia lập nghiệp, nam tử hán đại trượng phu đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm cho hành động sai lầm của mình. Đây là gia giáo của Tống gia ta, người trong nhà bọn ta cũng sẽ không vì những chuyện này mà trách móc muội muội. Thế nên... không phiền Bùi gia nhọc lòng dạy dỗ muội muội." Tống Tuân vội vàng bổ sung.

"Chính là đạo lý này, chuyện nhà bọn ta, bọn ta đóng cửa lại tự nói, lúc trước các ngươi không chịu bồi thường tổn thất của bánh ú thì đừng có xen vào." Tống Phúc Sơn lập tức tiếp lời. 

Bớt lấy chuyện của con hắn ta ra đâm vào tim hắn ta đi!

Tống Kim Sơn nghe Đại ca và nhi tử nói xong, lập tức gật đầu.

Giờ phút này, Tống lão gia tử nhìn Nhị tôn tử bằng ánh mắt cực kỳ hài lòng.

Nói trúng vào điểm quan trọng nhất rồi.

Tuy Tống Hiển phạm sai lầm nhưng cũng đã bị đưa đi tố cáo, Tống gia bọn họ đã gánh vác trách nhiệm chứ không giống loại gia tộc thích trốn tránh kia.

Mặt khác, bọn họ cũng sẽ không vì vậy mà trách móc Nhị Nha, chẳng khác nào nói nhà bọn họ không biết phân rõ phải trái mà còn phân biệt tôn nữ tôn tử.

Quan trọng nhất chính là, đây là chuyện trong nhà.

Bùi gia là ai chứ? Không có tư cách xen vào.

Tống Lão Căn cảm thấy cả người vô cùng thư thái.

Trong buổi lễ mừng đại thọ hôm nay, ông vốn dĩ không muốn gặp người khác lắm, sợ người ta hỏi một câu tại sao Đại tôn tử nhà ngươi không có mặt...

Bây giờ thì sao? Dễ chịu hơn nhiều rồi.

Tống gia ông nhiều con cháu, nhưng chẳng phải rất hòa thuận sao?

Lão gia tử cười tủm tỉm: "Lát nữa khai tiệc, lão thái thái nhà thông gia cứ việc tự nhiên, ăn nhiều một chút!"

Ăn cái rắm!

Lão thái thái suýt mắng người!

Tống gia này khinh người quá đáng, ỷ đông người mà chặn miệng một mình bà ta!

Tống Nhị Nha kia nói nhiều lời ngỗ nghịch với trưởng bối như vậy, bà ta còn chưa chỉ trích câu nào, thế mà đã chuyển sang chuyện khác rồi!?

"Ta nói này, lão gia nhà thông gia, nhà ngươi..."

Bùi lão bà tử vừa mới mở miệng, Tống Lão Căn đã nhìn sang con cháu, nói: "Được rồi, đưa mấy đứa nhỏ đến đây đi, nên quỳ thì quỳ, quỳ xong bái xong thì ăn cơm, đừng để lão thái thái nhà thông gia đói bụng!"

Tống Lão Căn có thể quản được Mã thị mấy chục năm không dám hé răng, đương nhiên cũng không phải người ngu dốt.

Chỉ mở miệng nói một câu đã khiến Bùi lão bà tử có muốn nói gì cũng không được.

Bình Luận (0)
Comment