Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 236

Hôm nay chính là ngày trọng đại của Tống gia, người ta cũng đã nói muốn để vãn bối đến đây quỳ lạy rồi khai tiệc, nếu lão thái thái nhà thông gia ngăn cản thì còn ra thể thống gì chứ?

Chẳng lẽ muốn gây chuyện sao?

Huống hồ...

Tống Lão Căn cho người gọi tất cả con cháu đến đây, đến lúc đó... sẽ càng là người đông thế mạnh. Lúc nãy bà ta không chiếm được chút ưu thế nào, đợi lát nữa có thêm mấy người họ Tống đến đây, bà ta càng không thể nào khá hơn được!

Lão thái thái tức giận đến mức nghẹn đỏ cả mặt, nghiến chặt răng không thôi.

Những người khác đều nể mặt Tống Lão Căn, đương nhiên sẽ không đi tìm xui xẻo.

Cho nên chỉ trong chốc lát, con cháu Tống gia đã đến đông đủ.

Dựa theo bối phận mà quỳ gối trước mặt lão gia tử, sau đó dập đầu rồi đưa quà lên. Quà của Đại bá, cha nàng, Tam thúc và tiểu thúc đều không quá khác biệt so với những gì Tống Anh đã nghĩ ban đầu.

Đại bá tặng hai xấp vải mới, cha nàng tặng một cây gậy đầu sư tử và một cái nhẫn ban chỉ làm từ xương hươu, cũng không tính là quý giá nhưng trông rất ra hình ra dạng.

Tam thúc tặng một cái ghế bập bênh tự làm, lão gia tử cười híp mắt, hiển nhiên vô cùng vui vẻ.

Tống Mãn Sơn thì tặng nhiều hơn, xuân hạ thu đông mỗi mùa một bộ quần áo. Quần áo của những mùa khác không có gì đặc biệt, thế nhưng lớp áo ngoài của bộ mùa đông được phủ một lớp lông màu xám khiến người ta rất ưa thích.

"Cha, ta cũng không có nhiều tiền, đồ vật tuy không đắt nhưng nhất định là có tâm nhất. Ta chúc cha mỗi năm đều mặc đồ mới, không bị đói, không bị lạnh!" Tống Mãn Sơn vẫn tỏ vẻ vô cùng hiếu thuận.

Khó trách Tống Mãn Sơn được yêu thương đúng không?

Luận hiếu tâm, cha nàng và Tam thúc có mười phần thì biểu đạt ra năm phần, Tứ thúc cho dù chỉ có năm phần cũng phải biểu đạt ra mười phần.

Hoàn toàn đánh bại ba ca ca khác. 

Nhìn mà xem, lời của Tống Mãn Sơn nói rất đúng chỗ, nghe có vẻ hơi vụng về, nhưng trên thực tế lại có thể khiến lão gia tử yên tâm nhất.

Đến tuổi này, lão gia tử chỉ còn lo lắng cho tuổi già của mình, tiểu nhi tử này của ông lại quả quyết hứa hẹn, cho dù sau này ông không động đậy nổi thì hắn ta vẫn chăm sóc cho ông được ăn no, cho ông được mặc ấm!

Có thể không hài lòng sao?!

Vốn dĩ ghế bập bênh của Tống Dần Sơn có ưu thế hơn một chút nhưng bây giờ cũng không bằng Tống Mãn Sơn.

Ngọn lửa ghen ghét bốc lên trong lòng Tiêu thị, bà ta trừng mắt nhìn tiểu thúc này rồi lại bất lực.

Ghế bập bênh này không dễ làm, cũng có thể bán được không ít tiền, nam nhân nhà bà ta đã bắt đầu chuẩn bị từ hơn một tháng trước, mỗi ngày đều vội vàng làm xong công việc rồi lập tức bắt tay vào mài giũa cẩn thận, sợ trên mặt ghế bập bênh này có một cái dằm chỉa ra!

Thế nhưng vẫn không bằng cái miệng của Tống Mãn Sơn!

"Đều tốt, đều tốt!" Lão gia tử vui mừng đến mức không khép miệng được.

Khách tới chúc mừng đương nhiên đều khen ngợi bốn nhi tử này hiếu thảo, nói Tống Lão Căn có phúc.

Lòng hư vinh của Tống Lão Căn được thỏa mãn đến tột độ.

Sau đó đến lượt các cháu tặng quà. Ngoại trừ Đại tôn tử, các tôn tử khác vẫn chưa thành thân nên yêu cầu không cao, tùy tiện đưa vài thứ là được.

Tống Tuân tặng một đôi đón gót giày*...

* Đón gót giày: dụng cụ giúp mang giày dễ hơn

Đừng xem thường cái đón gót giày này, đây chính là đồ vật nhất định phải dùng hàng ngày, đặt dưới gót chân rồi đẩy chân xuống là có thể nhẹ nhàng mang giày vào. Cái đón gót giày mà lão gia tử dùng được làm bằng gỗ, nhưng đôi mà Tống Tuân tặng lại làm bằng sừng trâu...

Sừng trâu không dễ có...

Một cái đón gót giày nhỏ, bên trên còn khắc họa tiết cát tường như ý tốn rất nhiều tiền.

Tống Hiển không ở đây, Tống Tuân chính là tôn tử lớn nhất, đương nhiên không thể khiến Tống gia mất mặt. Lão gia tử nhận được quà thì vui vẻ khen ngợi.

Sau đó, những đứa trẻ khác cũng tiến lên. Thắng ca nhi tặng giày, hẳn là do Tiêu thị làm, Uy ca nhi tặng khăn tay, Võ ca nhi và Đạt ca nhi còn nhỏ tuổi, cả hai đều tặng chữ "Phúc" và chữ "Thọ" mà mình tự viết, biết viết chữ cũng tăng thể diện cho lão gia tử, cũng được khen ngợi.

Còn lại chính là Khang ca nhi của Tứ phòng, tuổi còn nhỏ nên chỉ cần nói vài câu chúc thọ là được rồi.

Bình Luận (0)
Comment