Tôn tử tặng quà xong mới đến tôn nữ.
Tống Đại Nha và Đại tôn nữ tế tặng một hộp quà bình thường, bên trong có ít mứt quả và hoa quả linh tinh. Sau đó đến lượt Tống Anh.
Tống Anh nhanh nhẹn dẫn Hoắc Lâm đến dập đầu với lão gia tử: "Tôn nữ chúc a gia nhật nguyệt hưng thịnh, tùng hạc trường xuân, tiếu khẩu thường khai, thiên luân vĩnh hưởng."
* Ý chúc khỏe mạnh, sống lâu, vui vẻ, gia đình hòa thuận
"Ngoại tôn Hoắc Lâm chúc thái gia thọ như đại nhân sâm." Hoắc Lâm cũng ngoan ngoãn nói.
Nói xong thì đưa quà lên.
Quà của Tống Anh vừa nhìn đã thấy ngay là hai vò rượu, còn quà của Hoắc Lâm lại được bọc trong một miếng vải nên không nhìn ra bên trong là cái gì.
"Nhị Nha ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy mà chỉ tặng cho a gia ngươi ít rượu để uống thôi sao?" Bùi gia lão thái thái hừ một tiếng.
Tống Anh cười cười: "Ta là vãn bối, đương nhiên không tiện vượt qua các vị trưởng bối. Không phải Bùi gia cũng khiêm tốn tặng mấy miếng bánh ngọt sao?"
Những thứ do người không quan trọng tặng đều được ghi chú lại từ trước.
Thôn dân qua lại với nhau rất đơn giản, cho dù tặng cái trứng cũng không ai nói gì, thế nhưng bây giờ Bùi lão bà tử lại mở miệng trước.
"Cha, hôm nào để ta bồi ngươi uống một ly nhé? Ta cảm thấy rượu mà Nhị Nha tặng... hẳn là rất quý." Tống Mãn Sơn khôn khéo nói.
Hắn ta đã nhìn ra Tống Anh không phải người keo kiệt, nếu không sao lại giúp Đại ca và Tam ca nuôi nhi tử không công chứ?
Nghe tức phụ nhi nói hai thằng nhóc này ở chỗ Tống Anh sống rất tốt, chỉ mới một thời gian ngắn mà mặt đã tròn trịa hẳn lên.
Tống Mãn Sơn nói xong còn đi lên xem thử.
Hắn ta cũng rất rành về rượu, tiến lên nhìn cái vò, vừa ghé vào ngửi thử mùi rượu thì hai mắt lập tức sáng rực: "Ồ, đây chính là Túy Tiên tửu sao? Một vò có giá tận 3 lượng bạc đấy..."
Tống Anh nghe thấy vậy thì hơi ngạc nhiên.
Mũi chó sao! Thính như vậy.
Tay lão gia tử run lên, suýt nữa thì đánh rơi bạc... Phi, suýt nữa thì đánh rơi vò rượu.
Trong lòng ông biết rõ quà mà mấy nhi tử tặng chắc chắn đều trị giá dưới 3 lượng, thậm chí vải của Đại nhi tử hẳn cũng chỉ hơn 1 lượng, quý ở tấm lòng mà thôi.
Nhưng nha đầu này...
Lão gia tử quả thực thèm rượu, nhưng trong lòng cũng hơi không nỡ uống.
Nhưng ông tổ chức mừng thọ, quà vãn bối tặng không nhận cũng không được, đành phải ra vẻ trấn định, gật đầu: "Nhị Nha hiểu chuyện, nhưng sau này đừng tiêu pha như vậy, phải tích cóp để sau này cưới tức phụ nhi cho Lâm ca nhi. Ta đã là người bước một chân vào... Sao xứng uống thứ tốt thế này chứ? Như vậy chẳng phải là lãng phí sao?"
"A gia lần đầu tiên mừng thọ, đây là việc tôn nữ nên làm." Tống Anh không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Bùi lão bà tử hừ một tiếng.
Tiền kiếm được đều là đồng tiền bất lương bất nghĩa! Dẫm lên ca ca nhà mình để kiếm bạc mà vẫn không biết xấu hổ khi gặp người khác!
Nhưng không thể không nói, bà ta đố kỵ.
Nếu bà ta cũng có con cháu có thể kiếm được nhiều tiền như vậy...
Cửa hàng bánh ngọt của Bùi gia càng ngày càng ế ẩm, nếu không thì lúc trước đã không để mắt tới bánh ú của Tống Anh.
"Thái gia, người vẫn chưa xem quà ta tặng đâu!" Hoắc Lâm rất hưng phấn, nó đã sống nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế, nhất là lúc mọi người tặng quà, mỗi món đều không giống nhau, quả thực giống như hoa cỏ trong núi tranh nhau khoe sắc!
Tống Lão Căn vốn thích dáng vẻ của Hoắc Lâm, nghe nó nói vậy thì mỉm cười: "Được được được, để xem nào..."
Lão gia tử cười một tiếng, cũng không nghĩ nhiều.
Có lẽ trẻ con đều tặng thức ăn mà mình thích ăn nhất cho người khác.
Nhưng có tấm lòng đã là tốt rồi.
Lão gia tử vô cùng bình tĩnh mở lớp vải bọc bên ngoài ra.
"Thứ tốt gì mà phải bọc kỹ như vậy chứ? Ba tuổi đã thấy được lúc về già*, nhìn đi, đúng là không có chút tiền đồ nào..."
* Ba tuổi đã thấy được lúc về già: thông qua hành vi của một đứa trẻ ba tuổi có thể đoán được sau này đứa trẻ sẽ là người như thế nào
Bùi Bì thị lại mở miệng, nhưng còn chưa dứt lời thì tất cả mọi người đã đồng loạt yên lặng.
Không chỉ mình bà ta mà những người khác đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm thứ trong tay Tống lão gia tử.