Tống Anh mím môi, trừng mắt nhìn Hoắc Lâm một cái.
Lúc trước nàng đã dặn dò Hoắc Lâm đừng tặng nhân sâm vì thứ này quá quý giá, chuẩn bị thổ sản vùng núi cũng đừng lấy thứ lớn quá, tỷ như hà thủ ô, nếu lớn đến mức khác thường sẽ dọa người khác sợ hãi.
Hoắc Lâm đúng là đã nhớ kỹ lời dặn của nàng, quà của nó quả thực không quá lớn.
Thế nhưng...
Không phải nhân sâm mà là linh chi.
Linh chi mà nhân sâm tinh tặng còn là màu tím...
May mà không lớn, nếu lớn quá thì... Tống Anh không dám nghĩ tới.
Đương nhiên, cho dù chỉ là một cây linh chi nhỏ màu tím cũng có giá... ít nhất hơn 10 lượng bạc...
Tống Mãn Sơn đứng gần đó, lúc này đã hoàn toàn ngây người.
"Cha! Người cho ta xem thử với được không?" Vội vàng muốn cướp lấy.
Lão gia tử nhanh tay lẹ mắt chặn lại: "Đừng nhúc nhích! Làm hỏng rồi ngươi đền nổi sao!?"
"..." Tống Mãn Sơn.
"Cái này... cái này từ đâu ra?" Lão gia tử nhìn chằm chằm Hoắc Lâm, "Lâm ca nhi, thứ này quý giá lắm, con không thể tùy tiện lấy đồ trong nhà tặng cho người khác được, mang về đưa cho nương con cất đi đi."
Đây là thứ tốt, nhưng chỉ có đồ ngốc mới mang ra ngoài thôi.
Mặc dù ông là gia gia của nha đầu kia nhưng nha đầu thúi đó không thể nào hào phóng như vậy được.
"Thái gia, đây là quà mà ta tìm được trong núi! Có phải người cảm thấy nó nhỏ quá không?" Nhân sâm tinh cảm thấy rất ngượng ngùng.
Nó gặp được một cây linh chi nhưng lúc ấy không nỡ hái, dù sao linh chi cũng là linh vật, nó nghĩ thứ đồ kia không dễ dàng gì mới lớn được như vậy, không chừng sau này còn có thể sinh ra linh trí đấy, thế nên nghe theo lời nương dặn, chọn một cây có kích cỡ nhỏ thông thường.
Lão gia tử nheo mắt: "Nói bậy, nhỏ chỗ nào! Lớn như vậy mà!"
"Đây là do con tìm thấy trong núi sao? Rìa núi chắc chắn không có... Con còn nhỏ như vậy, có phải đã đi sâu vào trong núi không!? Còn muốn mạng mình hay không hả?!" Lão gia tử đột nhiên nói.
Ai mà không biết sâu trong núi có thứ tốt, nhưng làm gì có người bình thường nào dám đi vào?
"Là ta dẫn nó đi, lúc ấy vô tình đi hơi sâu, khi nhận ra không ổn đã lập tức quay về rồi..." Tống Anh vội vàng nói, sau đó nhìn thoáng qua cây linh chi kia, "Ta cũng không biết Lâm ca nhi còn hái được thứ này. Nhưng dù sao cũng hái được trong rừng, nó muốn tặng cho người thì người cứ nhận đi, ăn cũng được, bán cũng được."
Nàng còn chưa đến mức muốn giành lấy quà mà nhi tử đã tặng.
Lần này là do nàng nói chưa đủ rõ ràng với nhi tử, lúc ấy trong lòng nàng chỉ cho rằng thằng nhóc này sẽ chọn nấm chân to mà nó thích ăn, ai ngờ...
Lần sau nàng nhất định phải chú ý hơn.
Lão gia tử trừng mắt.
Không thể tin được Tống Anh lại dạy con như vậy.
Đồ tặng đi... lại nghe theo thằng nhóc này?
"Không được, thứ này quá quý giá." Lão gia tử dằn vặt nói.
Ông cũng muốn nhận, không phải vì chuyện tiền bạc mà là... Đây là linh chi xuất hiện trong tiệc mừng thọ của ông, linh chi là tiên thảo, có thể kéo dài tuổi thọ, đây chính là linh vật đấy!
Sao có thể không muốn chứ!
Nhưng cũng không có mặt mũi lấy đồ của trẻ con.
Hoắc Lâm vẫn không hiểu lắm, nhưng khi quay sang nhìn sắc mặt Tống Anh, nó biết lúc này mình không nên nói nhiều, vì vậy ngoan ngoãn im lặng.
"Đây là tấm lòng của thằng bé. Từ khi có được thứ này, Lâm ca nhi vẫn luôn cất giấu rất kỹ, thậm chí còn không chịu nói cho ta biết. Bây giờ nó lấy ra mang tới hiếu kính người, nếu người không nhận, nó chắc chắn sẽ rất buồn. Huống hồ, người cảm thấy thứ này quý giá, nhưng Lâm ca nhi chỉ biết nó đẹp, ăn ngon miệng, còn những chuyện khác thì không hiểu. Thế nên... người cứ xem đây là nấm bình thường mà nhận lấy đi." Tống Anh nói thêm.
Thái độ kiên định khiến lão gia tử không hề nghi ngờ chút nào.
Nhân sâm tinh đơn thuần, ai đối tốt với nó, nó sẽ đối tốt với người đó, có thể tặng linh chi cho lão gia tử...
Vậy cũng là do lão gia tử xứng đáng được nhận, Tống Anh không có bất kỳ ý kiến gì.
Chẳng qua vào lúc này thì có hơi gây chú ý mà thôi. Nhưng đồ vật đã vào tay lão gia tử thì không liên quan gì đến nàng. Lão gia tử sống nhiều năm như vậy cũng không sợ người khác đố kỵ.