Thái độ của Tống Anh như thế khiến những vị khách khác đều cảm thấy nha đầu này khó lường.
Đó không phải thứ 5 lượng, 10 lượng mà có thể cắn răng bỏ ra được. Nếu bán thứ này đi, chẳng phải sẽ kiếm được mấy chục lượng sao?
Thật là hiếu thuận!
"Ngày lành của người còn ở trước mắt đấy! Nhìn đi, nhi tử, tôn tử, tôn nữ đều hiếu thuận như vậy! Ngoại tôn cũng hiểu chuyện như thế, có thể thấy người dạy dỗ con cháu rất tốt!"
"Còn không phải sao. Thứ này có quý giá hay không không quan trọng, quan trọng là tấm lòng! Nhà người nuôi dạy tiểu nha đầu này tốt thật!"
"Nhìn đứa nhỏ Lâm ca nhi này đi, hồng hào mũm mĩm như đồng tử bên cạnh Bồ tát vậy! Sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ!"
"..."
Lão gia tử được nịnh nọt đến mức hơi hoảng hốt.
Ông... không phải không biết dạy tôn tử sao...
Sao lúc này lại khác hoàn toàn rồi...
"Lão thọ tinh, người đừng tự trách mình nữa. Hiển ca nhi nhà người không biết tranh đua, nhưng còn những đứa trẻ khác thì sao? Nhìn Tuân ca nhi và những đứa trẻ khác đi, đưa ra ngoài có đứa nào không phải đứa trẻ tốt chứ! Chó trắng sinh một lứa còn có thể có con mang màu lông khác, người thì tính là gì chứ?"
"..." Lão gia tử vẫn hơi ngơ ngác, nhưng hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
Từ sau khi đưa tôn tử đến nha môn, trong lòng ông luôn dằn vặt.
Cảm thấy bản thân hổ thẹn với tổ tông, không dạy dỗ trưởng tôn Đại phòng cho tốt, không còn mặt mũi nào gặp người khác.
Bây giờ...
"Được, được..." Tống lão gia tử gói kỹ cây nấm linh chi lại, "Ngươi dạy dỗ đứa nhỏ rất tốt! Thứ này... ta giữ giúp ngươi, chờ sau này Lâm ca nhi lớn lên, đến lúc cưới tức phụ nhi sẽ dùng đến!"
Bùi gia nghe thấy vậy thì tức giận đến mức suýt hộc máu.
Đó là ngoại tôn! Họ Hoắc! Là người ngoài!
Không nghĩ đến trưởng tôn của Đại phòng mà lại nghĩ cho người ngoài, e rằng đầu óc của lão già này bị lừa đá hỏng rồi!
Hai bà tức của Bùi gia không muốn tiếp tục ở lại đây thêm nữa, sợ nếu còn ở lại thì sẽ bị làm cho tức chết, thậm chí ngay cả tiệc cũng không muốn ăn.
Tống Anh cười cười, không xem lời lão gia tử nói là thật.
Đồ đã tặng cho lão gia tử, ông thích dùng thế nào đều được.
Huống hồ, e rằng nhi tử của nàng chưa chắc đã tìm được tức phụ nhi.
Sau khi mọi người tặng quà xong thì bắt đầu khai tiệc. Bởi vì chuyện linh chi, các thôn dân đều vừa ăn tiệc vừa trò chuyện rôm rả. Riêng lão gia tử thì choáng váng từ đầu đến chân, vẫn luôn cảm thấy chuyện này không chân thực. Đến khi tiệc mừng thọ kết thúc, ai nên đi thì đi, ai nên về thì về, các tức phụ nhi lo dọn dẹp, còn mấy nhi tử thì uống nhiều đến mức say khướt, lúc này ông mới trở về phòng.
Nhìn chằm chằm gói đồ kia đến mức thất thần.
Cả đời ông cũng từng tích cóp được không ít bạc, cho nên giá trị của cây linh chi này vẫn chưa đến mức khiến ông phải sửng sốt, điều thật sự khiến ông xúc động chính là thái độ của Nhị Nha và Lâm ca nhi.
Trước đây, ông cảm thấy Đại tôn tử của ông rất kính trọng ông...
Nhưng nói thật, nếu chuyện con cái lấy thứ quý giá như vậy mang đi tặng xảy ra với mấy nhi tử hay trưởng tôn thì e rằng kết quả sẽ hoàn toàn khác.
Các tức phụ nhi nhất định sẽ trở mặt lấy đồ về, mấy nhi tử chắc chắn cũng không nỡ tặng đi.
Nếu không phải khi nhận lấy linh chi, ông lập tức nói phải để dành thứ này cho Hoắc Lâm cưới tức phụ, e rằng lúc này các tức phụ nhi vẫn chưa chịu đi dọn dẹp mà chạy tới đây bàn bạc xem nên chia cây nấm linh chi này như thế nào...
Con cháu hiếu thuận sao?
Sờ lương tâm mà nói, có lẽ là vậy nhỉ? Vẫn luôn tuân theo quy củ, chưa từng làm gì sai trái. Nhưng đều là con cái nhà mình, chỉ cần có một chút hiếu thảo, ông đã thấy yên tâm và vui lòng rồi.
Nhưng Nhị Nha...
Cán cân trong lòng lão gia tử hơi nghiêng.
Giờ phút này, Tống Anh không hề biết chuyện Hoắc Lâm tặng nấm linh chi và thái độ của mình khiến Tống Lão Căn mấy đêm liền không thể ngon giấc.
Điều nàng lo lắng bây giờ ngoài chuyện làm ăn chính là chuyện của bọn nhỏ.
Còn phải tiếp tục dạy cho Hoắc Lâm những kiến thức bình thường khác.
Còn cả Tống Đạt nữa...
Mấy ngày nay, thằng nhóc này đã bắt đầu lơ đãng.
"Nhị tỷ tỷ, ngày mai ta không qua đây nữa..." Buổi tối lúc ăn cơm, Tống Đạt gảy cơm trong bát, nhỏ giọng nói.