Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 240

Tống Đạt nói xong thì cúi gằm đầu, có hơi ngượng ngùng.

Tống Anh nhìn hắn một cái rồi nói: "Được."

Tống Đạt sửng sốt, hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Nhị tỷ tỷ, ngươi không hỏi ta nguyên nhân là gì sao?"

Hắn còn tưởng rằng sau khi mở miệng, Nhị tỷ sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí lấy thước đánh hắn một trận, dù sao thì trước giờ khi đánh hắn, Nhị tỷ đều không hề nương tay chút nào.

Tống Anh cảm thấy buồn cười.

"Ta nghĩ lúc trước ta đã nói với ngươi rất rõ ràng rồi. Ngươi làm bài tập ở chỗ ta cũng không phải vì bản thân ta, nếu ngươi thật sự không muốn ở chỗ ta nữa thì ta cũng không thể cầm dao ép ngươi. Hơn nữa ngươi cũng đã mười tuổi rồi, đã bắt đầu lớn rồi, trong thôn cũng có mấy đứa nhỏ cỡ tuổi ngươi nhưng lại không cha không nương, người ta đã có thể xuống ruộng cày cấy, lên núi đốn củi, ngươi còn muốn ta dạy bảo sao? Đạo lý ngươi đều có thể nghe hiểu được, nhưng nếu không để trong lòng, ta có thể làm gì chứ?"

"Hơn nữa, việc đọc sách viết chữ cũng không nhất định phải ở chỗ ta mới làm được. Suy cho cùng, ngươi tuy là đệ đệ ta nhưng cũng không phải cùng một bụng sinh ra, ta ép ngươi làm gì?" Tống Anh nhàn nhạt nói. 

Đứa nhỏ Tống Đạt này có chút can đảm, cũng hơi bướng bỉnh.

Nói trắng ra là một hùng hài tử* hàng thật giá thật, không quá hiểu chuyện, bị Đại phòng nuôi dưỡng thành đứa trẻ có vài phần ích kỷ, trước giờ luôn xuống sông bắt cá, trèo cây lấy trứng chim, không ngồi yên một chỗ được.

* Hùng hài tử: đứa trẻ nghịch ngợm, phá phách, ngỗ ngược

Thế nhưng mấy ngày nay cũng biểu hiện không tệ.

Tuy vậy, thói quen vẫn chưa sửa được hoàn toàn, hắn luôn mang thái độ không thấy thỏ thì đại bàng không sải cánh, muốn hắn làm bài tập, nhất định phải có thứ gì đó thì hắn mới chịu nghe lời.

Tống Đạt đúng là đứa trẻ thông minh, nhưng tâm tư của nó không dùng vào việc đúng đắn.

Nàng cũng xem như đã cố gắng hết sức rồi, nếu Tống Đạt vẫn không chịu tập trung học hành, nàng có cách gì chứ? Chẳng lẽ phải suốt ngày trông chừng hắn như lão mụ tử ư?

Dựa vào đâu chứ?

Ánh mắt Tống Đạt tối tăm.

Khó chịu lùa cơm vào miệng, không nói lời nào.

"Lục cữu cữu, không phải chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau nỗ lực, sau này hạ gục Ngưu Sơn Sơn sao? Sao ngươi không muốn làm nữa vậy?" Hoắc Lâm có hơi khó hiểu.

"Ta về nhà học cũng giống vậy thôi..." Tống Đạt khẽ nói một câu.

Hoắc Lâm nhíu mày, đưa bàn tay nhỏ sờ lên trán Tống Đạt: "Ngươi thật kỳ lạ, bình thường không phải như vậy mà..."

Giữa Ngũ cữu cữu và Lục cữu cữu, thật ra nó thích Lục cữu cữu hơn, bởi vì tính cách của Tống Đạt hoạt bát, cả người tinh thần phấn chấn, nói chuyện lớn giọng, làm việc cũng hừng hực, thậm chí còn không sợ trời không sợ đất, một khi bị bắt nạt thì dám kêu cha gọi nương.

Ngũ cữu cữu thì khác, hắn là cái hũ nút, tuy rằng cũng tốt nhưng có hơi không thú vị.

"Bình thường ta cũng như vậy mà!" Tống Đạt hất tay Hoắc Lâm ra, "Ngươi đừng động vào ta. Ta nói không tới thì sẽ không tới. Ngươi cả ngày có nương chăm sóc, ta không thể về nhà tìm nương ta sao?"

"..." Trong lòng Hoắc Lâm trầm xuống, đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi khó chịu.

Giống như có người nhổ rễ nó, muốn cắt nó thành từng miếng vậy.

Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy mà?

"Nếu Lục đệ nhớ nhà thì có thể trở về nghỉ ngơi mấy ngày... Mấy ngày sau lại suy nghĩ lại." Tống Võ nhỏ giọng nói.

Tống Anh không lên tiếng.

Nàng là người lớn, không tiện so đo với trẻ con, hơn nữa trẻ nhỏ vốn chính là giống loài hay thay đổi, hôm nay cãi nhau, ngày mai có mâu thuẫn là chuyện bình thường.

"Võ ca nhi nói rất đúng, bản thân ngươi về nhà suy nghĩ lại đi. Thế nhưng về nhà bao nhiêu ngày sẽ bị trừ bấy nhiêu bông hồng nhỏ. Sau khi bị trừ, nếu ngươi muốn quay lại thì cũng không lấy lại được. Võ ca nhi cũng vậy." Tống Anh nói.

Tống Đạt nghẹn đỏ mặt, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Ngày hôm sau quả thực không tới.

Thật ra Tống Anh vẫn chưa quen lắm, dù sao thì ngày nào ba đứa nhỏ cũng ồn ào nhốn nháo kể cả khi luyện chữ, trong nhà có vẻ náo nhiệt và có hơi người hơn, thế nhưng bây giờ mặt Hoắc Lâm tối sầm, còn sắc mặt Tống Võ cũng không được tốt lắm.

Bình Luận (0)
Comment