Tống Đạt da mặt dày, trước đây có hắn ở đây, Tống Võ cũng có thể thoải mái ăn ăn uống uống ở chỗ Tống Anh mà không hề có áp lực gì, nhưng bây giờ Tống Đạt không còn ở đây nữa, chỉ còn lại mình Tống Võ nên có hơi ngượng ngùng.
Nhưng ở chỗ Tống Anh, quả thực hắn có thể học được nhiều thứ.
Tỷ như nếu hắn có không hiểu chỗ nào trong những gì phu tử dạy ban ngày thì có thể hỏi Tống Anh, dù sao cũng không quá khó, Nhị tỷ tỷ đều có thể giải thích rất dễ hiểu.
Còn nữa, hắn thực sự thích tiểu ngoại sinh Lâm ca nhi này. Lúc ở cùng hắn ta luôn cảm thấy đầu óc minh mẫn, toàn thân thoải mái.
Giờ phút này, nhân sâm tinh thực sự hơi giận dỗi.
"Không tới thì thôi! Từ nay về sau ta không bao giờ để ý đến hắn nữa!" Khẽ cắn môi, Lâm ca nhi ném một tờ giấy dùng để luyện chữ đi.
"Lãng phí giấy, trừ một bông hồng nhỏ." Tống Anh ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, kiên quyết không nuông chiều nó.
Nhân sâm tinh vốn dĩ vừa giận dỗi vừa ấm ức, trong lòng không rõ bản thân mình đã làm gì sai mà khiến Tống Đạt bỏ mình đi, bây giờ Tống Anh lại còn hung dữ trừ bông hồng nhỏ mà nó thích nhất, nó lập tức đỏ mắt, hốc mắt nóng lên, nhoài ra bàn òa khóc.
Tống Anh ngây người.
Hơi không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó tiến lên xem thử thì thấy nó khóc thật, nàng ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Nhi tử nàng... là yêu tinh mà?
Chỉ số thông minh hơi thấp một chút nhưng dù sao cũng đã sống lâu như vậy, lúc trước khi bị nàng bắt lấy, tuy rằng có kêu khóc "hu hu hu" vài tiếng nhưng chẳng qua chỉ là sét đánh không mưa, một chút tình cảm cũng không có. Thế nhưng giờ phút này lại hoàn toàn khác, nó thật sự đang than thở khóc lóc, vẻ mặt vô cùng bi thương!
Có nhân tính rồi sao?
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tống Anh nuôi con nên có hơi rối rắm, vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ: "Tục ngữ nói rất đúng, trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn, làm người chính là như vậy. Hôm nay ngươi chơi với ta, ngày mai bất đồng ý kiến thì có thể xoay người đi tìm tiểu đồng bọn khác... Đương nhiên cũng có người chỉ trung thành với một tiểu đồng bọn. Ngươi nhìn Võ ca nhi đi, hắn vẫn còn ở đây mà..."
Tống Võ hơi ngượng ngùng.
Thật ra hắn rất muốn nói rằng nếu Tống Đạt không chịu quay lại nữa, hắn cũng ngại ở đây thêm, trừ phi nương hắn có thể cam lòng tặng cho Nhị tỷ mấy món đồ tốt.
Nhưng nương hắn keo kiệt như vậy, bà ấy sẽ không sẵn lòng đâu...
"Ta sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa!" Nhân sâm tinh tiếp tục khóc lóc, còn không nhịn được mà ồn ào một câu.
Loài người đều là kẻ lừa đảo, đã nói cùng nhau chu du thiên hạ, vậy mà vừa quay đầu đã không thấy người đâu!
Thậm chí còn không nói cho nó biết lý do là gì!
"Nhi tử, ngươi nghĩ như vậy là không đúng." Tống Anh gãi gãi đầu, "Đầu tiên là... Đạt ca nhi không để ý tới chúng ta, chúng ta mới là người bị vứt bỏ. Nếu trong lòng ngươi tức giận thì có thể đi hỏi cho rõ, giữa tiểu đồng bọn với nhau, sợ nhất là xảy ra hiểu lầm. Nếu ngươi thật sự luyến tiếc hắn thì có thể đi khuyên nhủ hắn, nếu khuyên không được thì đánh một trận, nếu đánh vẫn không được... vậy chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ với hắn..."
"Tuy rằng ta không ngăn cản Tống Đạt về nhà nhưng ngươi là bằng hữu của Tống Đạt mà, có thể vì tình bằng hữu mà thử một lần." Tống Anh nói tiếp.
Sao có thể khóc chứ?
Đường đường là nhân sâm tinh, khóc nhè mất mặt biết bao nhiêu?
Hơn nữa, nhìn những giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu này đi, chảy nhiều như vậy, tổn thất biết bao nhiêu dược tính chứ?
Hoắc Lâm sửng sốt trước những gì nàng nói.
Cảm thấy nương nó nói rất đúng.
Có thể thử một lần, nếu hắn vẫn không nghe lời thì không để ý tới hắn nữa...
Tâm trạng của nhân sâm tinh đã khá hơn nhiều.
Tống Anh cũng thở phào nhẹ nhõm, nuôi trẻ con đúng là một chuyện nhọc lòng mà.
Hoắc Lâm và Tống Võ quyết định hôm sau lúc đi học sẽ chặn Tống Đạt lại hỏi cho rõ ràng, đáng tiếc Tống Đạt không đi học khiến Hoắc Lâm sau khi về nhà lại nổi nóng một hồi lâu, ngay cả Tống Võ cũng hơi tức giận.
Có thể không cùng nhau học tập nhưng sao có thể nghỉ học ở trường tư thục được chứ!?