Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 242

Cùng lúc đó, tại Tống gia, Đại Diêu thị cũng đau đầu.

Kể từ khi từ chỗ Tống Anh trở về, nhi tử vẫn luôn không chịu nói lời nào, không hề giống trước đây, miệng lưỡi ngọt xớt đòi bà ta và bà bà cho ăn cho uống...

Sau khi đến trường tư thục một ngày về thì càng nghiêm trọng hơn, sắc mặt uể oải, tinh thần không phấn chấn, tuổi còn nhỏ mà đã biết thở ngắn than dài. Sau khi than thở một buổi tối, vậy mà không chịu đi học nữa!

Sao có thể như vậy được chứ?

Bà ta còn đang chờ nhi tử có tiền đồ hơn Tống Tuân đấy!

"Đạt ca nhi, là ai bắt nạt con?" Đại Diêu thị không thể không nghĩ nhiều, "Chẳng lẽ Nhị tỷ tỷ con đánh con? Nhưng không phải ngươi cũng đã nói rồi sao? Nhị tỷ tỷ con là vì tốt cho con..."

"Không có. Nương, người cứ kệ con đi." Tống Đạt nằm vật trên giường như con cá chết, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.

Lâm ca nhi bây giờ chắc chắn đang cùng Võ ca nhi luyện chữ, sau khi không có hắn, chắc chắn bọn họ sẽ được phát nhiều đồ ăn vặt hơn.

Ngũ ca cũng không còn lải nhải đạo lý bên tai hắn nữa, có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều.

Đại Diêu thị sốt ruột đến mức bốc hỏa.

Bà ta thà rằng nhi tử quậy phá ầm ĩ cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ xuống tinh thần như vậy, đáng sợ biết bao!

"Không được! Chắc chắn con đã bị người ta bắt nạt! Nếu con không chịu nói với ta cho rõ ràng, ta sẽ đi tìm Nhị tỷ tỷ con!" Đại Diêu thị suy nghĩ một hồi, mở miệng nói, lại liếc mắt nhìn nhi tử một cái, cố ý bồi thêm một câu: "Còn phải xách thêm con dao, Nhị tỷ tỷ con hung dữ như vậy, nói không chừng ta cũng đánh không lại!" 

Tống Đạt lập tức bật dậy: "Nương! Sao người lại muốn bắt nạt Nhị tỷ con!"

Đại Diêu thị chua xót trong lòng.

Nhưng vẫn nói: "Không phải tại nàng ghét bỏ nhi tử của ta sao!?"

"Con đã nói không phải là Nhị tỷ tỷ rồi mà!" Tống Đạt hô to.

Trong lòng Đại Diêu thị trợn trắng mắt, bà ta đương nhiên biết không phải là Nhị Nha, dù sao thì nha đầu kia cũng không phải người tính tình keo kiệt, không đến mức làm khó dễ trẻ con.

"Không phải nàng thì là ai!" Đại Diêu thị tỏ vẻ tức giận, một bộ muốn phóng đến Hoắc gia chém Tống Anh.

Tống Đạt biết nương hắn bảo vệ con cái nên cũng không dám lừa gạt, sắc mặt như đưa đám: "Nương! Người ta nói con ăn vạ ở nhà Nhị tỷ tỷ không đi, bắt Nhị tỷ tỷ cung phụng để được ăn ngon uống tốt, nói con không có lòng tốt giống Đại ca con, còn nói con muốn trộm công thức, còn nói, còn nói cây linh chi mà Lâm ca nhi tặng gia gia chắc chắn cuối cùng sẽ rơi vào tay Đại ca..."

Đại Diêu thị sửng sốt.

Trong đầu "ong" một tiếng, vừa tức vừa giận lại vừa thẹn.

"Tên chết tiệt nào nói hươu nói vượn, ta đi xé rách miệng hắn!" Đại Diêu thị thật sự muốn nổ tung.

Bà ta là trưởng tức, trưởng tẩu! Cha bà ta còn là đồng sinh! Từ ngày đầu tiên gả đến đây, bà ta đã biết bản thân mình tuyệt đối không thể kém hơn các đệ tức khác. Bà ta là thể diện của Tống gia, sau này đến khi thế hệ trước không còn nữa thì bà ta chính là người đứng đầu Tống gia!

Cho nên, bà ta tuyệt đối không cho phép bản thân mình kém hơn người khác!

Đại Diêu thị chỉ cảm thấy máu toàn thân xông thẳng lên đầu.

"Nương! Nhưng người ta nói cũng không sai mà? Con ăn của Nhị tỷ tỷ, uống của Nhị tỷ tỷ. Đến lúc Đại ca con trở về, hắn có thể không muốn có linh chi sao? Cho dù không có linh chi, Đại ca con chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho Nhị tỷ tỷ! Đến lúc đó con phải làm sao đây?" Tống Đạt nói tiếp.

Trước đó nương đã từng nói với hắn, sau khi việc làm ăn của Nhị tỷ tỷ tốt lên, chắc chắn sẽ có người lắm miệng nói hắn lăm le ăn cắp công thức.

Nhưng khi đó hắn cảm thấy không có gì ghê gớm, bị nói vài câu cũng không mất miếng thịt nào.

Thế nhưng không biết đã có chuyện gì, bây giờ khi thật sự nghe được những lời đó lại cảm thấy xấu hổ đến tột cùng!

Hơn nữa, mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn những gì hắn nghĩ nhiều.

Đại Diêu thị nghiến răng, đặt mông ngồi xuống giường, có mấy phần thất hồn lạc phách.

"Nương, sau này lúc Đại ca trở về, người có thể khuyên nhủ hắn, bảo hắn đừng nhắm vào Nhị tỷ tỷ được không? Còn có linh chi của a gia nữa, chúng ta cũng không cần có được không?" Tống Đạt nói.

Bình Luận (0)
Comment