Tống Đạt không cảm thấy bản thân mình hiểu chuyện, chỉ cảm thấy nếu thực tế giống như những gì người khác nói thì hắn không còn mặt mũi nào để gặp tiểu đồng bọn.
Đại Diêu thị há miệng muốn nói đồng ý.
Bà ta không cần linh chi.
Đúng là bà ta chưa từng được nhìn thấy linh chi, cây linh chi kia quả thực cũng khiến người ta đố kỵ, nhưng lúc ấy lão gia tử đã nói rõ ràng với mọi người rằng sẽ trả linh chi lại cho Hoắc Lâm, thế nên cho dù bà ta có muốn thì cũng không nảy sinh ý định kia...
Cho dù thật sự nảy sinh ý muốn có được linh chi thì cũng là nghĩ theo hướng khác.
Tỷ như lão gia tử đổi ý, muốn chia linh chi cho mấy nhi tử, bà ta chắc chắn sẽ không từ chối...
Nhưng bây giờ, đối mặt với câu hỏi thử thách lương tâm của tiểu nhi tử, Đại Diêu thị vẫn chưa thể nói ra câu đó.
Trước đây tiểu nhi tử luôn đòi hỏi cái này cái kia, đây là lần đầu tiên nói ra lời nói khiêm nhường, hiểu chuyện như vậy. Tuy bà ta cảm thấy nhi tử thật ngốc nghếch, giống với bản tính của thằng nhóc Tống Tuân kia, nhưng lại đột nhiên cảm thấy Đạt ca nhi làm như thế mới thật sự là đúng.
"Nương... Nương chắc chắn sẽ không để Đại ca con có suy nghĩ đó..." Đại Diêu thị ấp úng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
Nhưng Tống Đạt lại tuyệt vọng nhìn nương mình: "Cho dù là nương nói cũng vô dụng thôi! Đại ca con sẽ không nghe lời người đâu!"
"..." Đại Diêu thị chỉ cảm thấy ngực bị trúng một mũi tên.
Há miệng th.ở d.ốc, vậy mà không thể nào phản bác được.
Đại nhi tử... quả thực chưa chắc sẽ nghe lời bà ta.
Tống Đạt liên tục thở dài: "Sao mệnh ta lại khổ như vậy chứ, bên trên lại có một Đại ca tồi tệ như vậy! Còn là ca ca ruột nữa chứ! Người xem Nhị ca ca đi, lần trước khi trở về, hắn rất dịu dàng với con, còn hỏi gần đây con học tập thế nào, còn khen ngợi con nữa! Đại ca trước giờ chưa từng làm như vậy!"
"..." Đại Diêu thị càng cảm thấy đau lòng hơn.
Tiểu nhi tử là đồ phản bội.
Sao có thể khen kẻ địch chứ...
Trong lòng chua xót, đau nhói, khó chịu.
Đang lúc buồn bực thì Tống gia có khách. Đêm hôm khuya khoắt, Tống Anh đưa Hoắc Lâm và Tống Võ về.
Đều cùng một thôn, khoảng cách cũng không quá xa, đi lại cũng thuận tiện, thế nên để giải quyết hai thằng nhóc tức giận đến điên cuồng trong nhà, Tống Anh đành phải dẫn bọn chúng trở về.
Lúc trước, hai cữu sinh rất đau lòng, nhưng lúc này lại phẫn nộ.
Vừa đến Tống gia, hai đứa nhỏ giận dữ chạy đi đạp cửa phòng Tống Đạt, khiến Tống Đạt sợ tới mức nhảy khỏi giường.
"Lục cữu cữu! Ngươi nói chuyện không giữ lời, ngươi có còn là nam nhân hay không!? Rõ ràng chúng ta đã hứa sẽ cùng đến trường tư thục chịu khổ, vậy mà ngươi lại dám trốn học. Ngươi có biết ngươi trốn học một lần sẽ bị trừ hơn một nửa số bông hồng nhỏ hay không!" Hoắc Lâm hận không thể b.óp ch.ết Tống Đạt.
Yên tĩnh mấy ngày thì được, nhưng trốn học có thể giống vậy sao?!
Nương nó luôn nói lời giữ lời, bông hồng nhỏ đã bị trừ rồi, đến lúc đó Tống Đạt có muốn quay về cũng không được nữa!
"Tiểu Lục! Ngươi làm vậy sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng! Sao có thể như vậy chứ? Ta quá thất vọng về ngươi!" Trong lòng Tống Võ cũng cảm thấy mình bị lừa gạt.
Tống Anh bịt tai lại, trẻ nhỏ quá sốt ruột.
Chuyện có lớn lắm đâu mà lại ầm ĩ đến mức này.
Tống Đạt vừa thấy có người tới thì lập tức trốn vào trong chăn. Đại Diêu thị sao có thể nỡ để nhi tử bị người ta hiểu lầm, vội vàng ngăn hai đứa nhỏ lại, thuật lại những gì Tống Đạt đã nói lúc nãy.
"Đạt ca nhi nhà ta thật sự rất tốt, chỉ là... không chịu được việc bị người khác đâm chọc sau lưng..." Đại Diêu thị ngượng ngùng cười, nhìn Tống Anh một cái.
Tống Anh nhíu mày, thật không ngờ lại là nguyên nhân này.
Bởi vì lúc vừa mới xuyên qua, Tống Đạt đã làm vài chuyện xấu với nàng, cho nên nàng có chút thành kiến với Tống Đạt. Lúc Tống Đạt mở miệng, nàng thật sự cho rằng thằng nhóc này lại ghét đi học hoặc do Đại phòng nên tâm lý mất cân bằng...
Thật không ngờ vậy mà là do có người khua môi múa mép sau lưng.