Với tính tình của Tống Đạt, người khác khua môi múa mép bình thường chắc chắn cũng vô dụng.
Sở dĩ cam chịu vẫn là vì hắn không tin tưởng Tống Hiển, cảm thấy sớm muộn gì Tống Hiển và Nhị tỷ tỷ nàng cũng sẽ đối đầu với nhau. So với việc đợi đến lúc đó không còn mặt mũi nào gặp người khác, còn không bằng sớm cút đi...
Tống Anh ngạc nhiên nhìn Tống Đạt.
Tống Đạt hơi ngượng ngùng: "Nhị tỷ... Sau này ta chắc chắn sẽ bảo vệ linh chi thuộc về Lâm ca nhi..."
"..." Tống Anh đột nhiên cảm thấy hơi áy náy.
Giờ phút này, Hoắc Lâm và Tống Võ đều sửng sốt, không ngờ nguyên nhân mà tiểu đồng bọn phản bội mình lại là như vậy, nhất thời càng tức giận hơn: "Lục đệ, có phải là Ngưu Sơn Sơn nói vậy hay không!"
"Không phải." Tống Đạt buồn bực, liếc mắt nhìn Tống Anh một cái: "Ngưu Sơn Sơn chỉ đứng giữa ngăn cản ta trong chốc lát, sau đó là Lý Đại ca ra mặt..."
"Hắn nói với ta rất rõ ràng, bảo ta đừng ở nhà Nhị tỷ tỷ nữa, nói nương ta... nương ta keo kiệt, ăn uống đều do Nhị tỷ tỷ bỏ tiền, còn nói đến khi Đại ca ta trở về thấy ta như vậy cũng sẽ không nhận ta là đệ đệ nữa, còn nói Đại ca và Nhị tỷ tỷ bất hoà... Thật ra vốn dĩ ta cũng không để bụng, nhưng mà... gần đây ở trường tư thục, ta còn nghe thấy có người lén lút bàn tán về ta, bọn họ nói ta đi theo Nhị tỷ tỷ chính là muốn chiếm đoạt gia sản của Nhị tỷ tỷ..."
"Nhị tỷ tỷ, ta thật sự không có, ta chỉ là muốn ăn ngon một chút thôi, ta không cần bạc đâu." Tống Đạt bồi thêm một câu.
Cơm nương hắn nấu không thể nuốt nổi, không giống Nhị tỷ tỷ chịu dùng dầu mỡ để nấu ăn.
"Ngươi rõ ràng là muốn chơi với ta!" Hoắc Lâm cau mày, vô cùng không hài lòng với lời nói của Tống Đạt.
"Đúng vậy." Tống Đạt lập tức gật đầu.
Hoắc Lâm lúc này mới vừa lòng.
"Lý Tiến Bảo đáng chết, nhi tử ta liên quan gì đến hắn chứ? Quản nhiều như vậy làm gì! Ta nhất định phải chém hắn!" Đại Diêu thị nghiến răng nghiến lợi.
Tống Anh cũng không ngờ Lý Tiến Bảo lại rảnh rỗi như vậy.
Không cho Tống Đạt đến nhà nàng thì hắn ta có thể được lợi gì chứ?
Đại Diêu thị tính tình nóng nảy, càng nghĩ càng không nhịn được, duỗi tay lôi Tống Đạt từ trong chăn ra, không nói hai lời lập tức cầm dao đi về phía Lý gia.
Tống Anh cũng cảm thấy Lý Tiến Bảo cần được dạy dỗ một phen nên không hề ngăn cản.
Đại Diêu thị một đường xông thẳng vào Lý gia, đương nhiên vừa đi đường vừa mắng chửi ồn ào khiến tất cả mọi người trên đường đều ngoái đầu nhìn, không ít người cũng đi theo xem náo nhiệt.
"Lý Tiến Bảo! Ngươi ra đây cho ta! Đồ khốn nạn mỡ heo che mờ mắt, Tống gia ta nợ ngươi cái gì mà ngươi phải lắm miệng trước mặt nhi tử ta? Miệng mồm độc ác điêu toa không sợ bị đưa xuống địa ngục rút lưỡi sao?!" Đại Diêu thị gào lên, "Mọi người đến đây mà xem, trong nhà Lý Tam bọn họ, già không biết xấu hổ, trước đây đổ oan cho chất nữ ta, bây giờ trên làm dưới theo, nói nhi tử ta đi theo tỷ tỷ học hành là không có ý tốt!"
"Phải, Đại nhi tử của ta đi lầm đường, nhưng Tống gia ta đã đưa hắn đến nha môn rồi, không nợ mọi người! Cũng không nợ Nhị Nha! Liên quan gì đến Đạt ca nhi nhà ta?! Đáng thương cho nhi tử ta nghe xong những lời đồ khốn nạn này nói mà ngay cả cửa cũng không dám bước ra! Đạt ca nhi nhà ta là đứa rắn rỏi cỡ nào mà vẫn bị hắn hù dọa thành như vậy!"
Đại Diêu thị nghĩ đến chuyện lúc trước nhi tử lấy đá ném Tống Anh, trong lòng càng tức giận hơn.
"Thứ không biết xấu hổ này vẫn luôn gây sự với chất nữ nhà ta, lúc trước chính là hắn dụ dỗ con nít trong thôn đối phó chất nữ ta, lúc ấy trán nàng bị đá ném đến đổ máu, suýt nữa thì mất mạng!!"
"Lý Tiến Bảo! Ngươi có bản lĩnh thì ra đây cho lão nương, xem lão nương băm ngươi như thế nào!"
"..."
Lý Tiến Bảo nào dám đi ra.
Những gì hắn ta làm rất mạo hiểm, nhưng hắn ta làm vậy là để tạo hảo cảm trước mặt Tống Anh.
Hắn ta không tin Tống Anh có thể thích hai đường đệ đệ ăn chùa uống chùa kia!
Nếu hắn ta âm thầm đuổi người đi, Tống Anh chắc chắn sẽ biết ơn hắn ta đúng không? Còn về Đại Diêu thị... Dù sao cũng sẽ không lao vào trong nhà, hắn ta cứ trốn một lúc là được rồi!