Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 246

Tống Anh nói xong, có người đột nhiên kêu lên: "A! Vậy chẳng phải còn ghê gớm hơn cả bọn buôn người sao?! Trẻ con đều không hiểu chuyện, hoàn toàn có thể bị người ta nói hươu nói vượn bên tai, dụ dỗ đem đi bán đúng không? Ngẫm lại thì Đạt ca nhi của Tống gia cũng là đứa trẻ thông minh, nhạy bén nhưng vẫn bị lời nói của hắn ảnh hưởng..."

Mấy thôn dân đang đứng xem náo nhiệt xung quanh sửng sốt.

Tống Anh quay đầu lại, liếc mắt một cái đã tìm thấy nương của Ngưu Sơn Sơn, quan tâm nói: "Ngưu thẩm, người phải chú ý nhiều hơn một chút, lúc trước hình như thằng nhóc Sơn Sơn nhà người cực kỳ nghe lời Lý Tiến Bảo. Lý Tiến Bảo bảo nó đánh người thì nó không nói hai lời, lập tức làm theo, có lẽ đã nhận được mấy miếng bánh, mấy cục kẹo từ Lý Tiến Bảo. Thế nhưng... lỡ như gây ra chuyện lớn thì phải làm sao? Đến lúc đó, Lý Tiến Bảo người ta hoàn toàn không chịu trách nhiệm đâu."

Mặt Ngưu thẩm biến sắc.

Bà ta đương nhiên biết nhi tử có quan hệ cực kì tốt với Lý Tiến Bảo, cũng biết Lý Tiến Bảo thường xuyên cho nhi tử đồ ăn ngon.

Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, Lý Tiến Bảo này đã làm quá nhiều chuyện sai trái, toàn bảo nhi tử bà ta đi ức hiếp người khác, lúc trước ném đá vào Tống Anh, suýt nữa thì hại chết mạng người...

"Nhị Nha, ngươi đừng nói bậy, Sơn Sơn nhà ta từ lâu đã bất hòa với Tiến Bảo rồi!" Ngưu thẩm lập tức nói.

Bà ta vừa mở miệng, cha nương của mấy đứa trẻ khác thường xuyên đi theo Ngưu Sơn Sơn cũng lập tức tỉnh táo lại.

"Đứa nhỏ Tiến Bảo này đúng là càng lớn càng tệ hại, sao có thể chạy đi nói bậy trước mặt bọn nhỏ chứ? Thật vô đạo đức!" 

"Nhị Nha nói không sai. Trước đây ta còn tưởng rằng hắn chỉ sai sử nhi tử ta lên núi tìm trứng chim gì đó, không ngờ... Sau này vẫn nên bảo nhi tử ta cách xa hắn một chút thì hơn!"

"..."

Đại Diêu thị nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn Tống Anh, đột nhiên cảm thấy bản thân gào thét nãy giờ hoàn toàn vô ích.

Còn không hiệu quả bằng mấy câu nói của Tống Anh!

Bà ta nháy mắt ra hiệu với Tống Anh, ý bảo nàng nói tiếp đi.

Tống Anh chờ mọi người trò chuyện với nhau, thấy không ít người chỉ trích Lý Tiến Bảo mới nói tiếp: "Lúc trước, ta nghe lý chính gia gia nói thôn Hạnh Hoa chúng ta cũng được xem như là nơi địa linh nhân kiệt, danh tiếng cực kì tốt, lại cách đường lớn gần như vậy, nếu người trong thôn chúng ta an phận thủ thường, tương lai có chuyện gì tốt đều sẽ nghĩ đến thôn chúng ta trước tiên..."

"Mọi người cũng đều biết chuyện của thôn Thạch Đầu rồi đấy, bởi vì trong thôn có người vi phạm pháp luật, e rằng khắp thiên hạ đều biết, mấy đời sau đều không ngẩng đầu lên được, thế nên ta cảm thấy... đừng cho rằng việc ác nhỏ mà làm. Hôm nay Lý Đại ca có thể lén lút làm chuyện tiểu nhân thì ngày sau cũng có thể làm ra chuyện lớn tổn hại đến lợi ích của mọi người! Vì tránh để tình huống như vậy xảy ra, chúng ta... hẳn là nên khuyên nhủ hắn quay về con đường ngay thẳng mới phải." Tống Anh tỏa ra hào quang thánh mẫu.

Đại Diêu thị liên tục gật đầu: "Đúng vậy!"

"Chính vì thôn chúng ta có danh tiếng tốt nên vào lúc mua giống cây trồng hàng năm, thôn chúng ta mới được sắp xếp chọn trước!" Đại Diêu thị vội vàng bồi thêm một câu.

Mọi người suy nghĩ một lát, cảm thấy Tống Anh nói không sai.

Thôn bọn họ chính là bởi vì có Tống lý chính trấn giữ, dân phong thuần phác, không có nhiều tội phạm nên hàng năm đều được đánh giá tốt.

Thôn được đánh giá tốt hàng năm sẽ được chọn giống cây trồng trước, có nông cụ tốt để dùng trước, mấy chỉ thị tốt do bên trên đưa ra cũng sẽ đến lượt thôn bọn họ trước.

Sao có thể để một con sâu làm rầu nồi canh chứ?!

Những người này vốn chỉ tới để hóng chuyện.

Nhưng bị mấy câu nói của Tống Anh thúc đẩy, không còn ai cảm thấy chuyện của Lý Tiến Bảo không hề liên quan đến mình nữa.

Tống Anh cũng biết một vừa hai phải.

Sau khi nói xong những lời đó, nàng dỗ dành Đại Diêu thị về nhà, còn về phần Tống Đạt, Tống Anh cũng mềm lòng hơn mấy phần: "Chuyện của Đại ca, Nhị tỷ tỷ ta chưa từng trách ngươi. Ngươi và ta đều mang họ Tống, nếu tội này mang tính liên đới thì chẳng lẽ ta phải oán hận cả chính mình luôn sao?" 

Bình Luận (0)
Comment