Tống Đạt cúi gằm mặt, đầu gần như rơi xuống đất: "Nhưng mà... Lý Đại ca nói cũng không sai... Lỡ như ca ca ta trở về gây phiền phức cho Nhị tỷ tỷ thì phải làm sao?"
"Ngươi cảm thấy Nhị tỷ tỷ ta không bằng Đại ca à? Sẽ bị Đại ca dọa sợ tới mức vắt chân lên cổ bỏ chạy sao?" Tống Anh cau mày.
Tống Đạt co rúm lại: "Đương nhiên không phải! Nhị tỷ tỷ, ngươi lợi hại hơn Đại ca ta nhiều!"
Đánh người đau như vậy, nói chuyện cũng rất có lý lẽ, bây giờ tất cả mọi người trong nhà bọn họ đều có thái độ tốt với Nhị tỷ tỷ!
Gia gia thì không cần phải nói, hôm trước Nhị tỷ tỷ tỏ lòng hiếu thuận khiến a gia cực kỳ hài lòng về Nhị tỷ tỷ, nương hắn bây giờ cũng dùng vẻ mặt bội phục để nhìn Nhị tỷ tỷ, còn có nhà Tam thúc, nhà Tứ thúc nữa, không có ai dám xem thường Nhị tỷ tỷ!
Nhưng nghĩ như vậy, Tống Đạt đột nhiên cảm thấy một mình Đại ca không hề có tí sức chiến đấu nào!
Sao có thể đấu thắng được Nhị tỷ tỷ chứ!
Hơn nữa, a gia cũng chưa chắc đã là một ông lão hồ đồ, đã nói cất giữ linh chi thay cho Lâm ca nhi thì sao có thể đưa cho Đại ca chứ?
Nhất định là hắn suy nghĩ nhiều rồi!
Còn về công thức...
"Nhị tỷ, ngươi thật sự không sợ ta trộm công thức sao?" Tống Đạt vội vàng hỏi.
"Ngươi? Nếu thật sự dám trộm, ta đánh gãy chân ngươi." Tống Anh cười tủm tỉm.
"..." Tống Đạt nheo mắt: "Nhưng mà người khác đều nói như vậy, các đồng học cũng khinh thường ta, ta nên làm gì bây giờ?"
"Nếu ngươi học tốt, người khác tất nhiên sẽ cảm thấy ngươi ở nhà ta nghiêm túc cố gắng học hành, nếu ngươi cả ngày cà lơ phất phơ, đối xử với người khác cũng không đủ chân thành thì cũng khó trách người khác nghi ngờ về ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi vẫn luôn học hành chăm chỉ, hành vi đoan chính mà vẫn bị người ta bàn ra tán vào thì chính là người khác làm sai. Nếu đã là người khác sai, vậy hà tất phải tự làm khó dễ chính bản thân mình?" Tống Anh suy nghĩ một chút, quyết định tiến hành tẩy não.
Có hơi phức tạp, Tống Đạt phải ngẫm nghĩ một lúc lâu.
Cuối cùng cũng hiểu rõ, ý của Nhị tỷ hắn chính là, trước giờ hắn không đáng tin nên người khác mới nghĩ oan cho hắn, nếu sau này hắn đã làm người đứng đắn rồi thì bất kể người khác nói gì, đều là người khác sai, hắn tự hiểu rõ bản thân mình đúng là được?
Tuy rằng rất có đạo lý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại...
Tống Đạt cảm thấy hình như mình vừa bị lừa.
Nhị tỷ tỷ sẽ không nghĩ cách bắt ép hắn đọc sách học tập nữa chứ?
Trên đường trở về, sắc mặt Tống Đạt dần dần ửng hồng.
Lúc nãy khi nương tức giận mắng Lý Tiến Bảo, hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện...
Trước đây, khi Nhị tỷ tỷ còn ở kinh thành chưa về nhà, Lý Tiến Bảo đối xử cực kỳ tốt với hắn, thường xuyên cho hắn chút đồ ăn, sau đó bảo hắn đến chỗ Nhị thẩm hỏi thăm tin tức về Nhị tỷ tỷ...
Sau đó, khi Nhị tỷ tỷ trở về cũng là hắn lập tức thông báo cho Lý Tiến Bảo, thế nên Lý Tiến Bảo mới chạy như bay tới Tống gia bọn họ, nhìn thấy cảnh tượng Nhị tỷ tỷ nhếch nhác, sau đó...
Thái độ của Lý Tiến Bảo có hơi thay đổi.
Trước mặt hắn, Lý Tiến Bảo không hề nói tốt về Nhị tỷ tỷ nữa, không còn nói hắn là tiểu cữu tử của hắn ta nữa, tóm lại, hoàn toàn khác xưa!
Khi đó, hắn cũng thật sự cho rằng Nhị tỷ tỷ đã làm chuyện có lỗi với Lý Đại ca nên Lý Đại ca mới thay đổi.
Ngày Nhị tỷ tỷ bị bọn Ngưu Sơn Sơn vây đánh, hắn cầm cục đá trong tay, cùng mọi người buông lời giễu cợt. Nhị tỷ tỷ khi đó không giống với bây giờ, ánh mắt nàng đảo qua hắn, trông vô cùng tức giận, còn có chút đau lòng...
Nghĩ đến đây, Tống Đạt ngừng chân.
"Nhị tỷ tỷ, ngươi... còn trách ta không? Chính là... lúc ấy, ta cùng bọn họ cười nhạo ngươi, còn mắng ngươi là đồ xấu xí..." Tống Đạt khó khăn nói.
"Trách." Tống Anh thản nhiên lên tiếng, "Vì sao lại không trách chứ? Ngươi là người nhà của Nhị tỷ tỷ mà lại đứng ở phe của kẻ địch, cùng người khác hại chết Tống Anh đang ở trước mắt ngươi bây giờ. Nếu đổi thành ngươi, ngươi sẽ không trách sao?"