Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 248

Tống Anh kiên quyết không muốn lừa gạt trẻ con.

Mười tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên hiểu chuyện rồi, phải biết rằng đã làm thì phải chịu trách nhiệm. Nàng không muốn xây dựng cảnh thái bình giả tạo, dỗ dành trẻ con, nói rằng đều bởi vì hắn còn nhỏ... giống như Đại Diêu thị.

Tống Đạt toàn thân chấn động, nhìn Tống Anh bằng vẻ mặt không thể tin được, hốc mắt đỏ lên.

"Vậy... Vậy sao ngươi còn đối tốt với ta như vậy?" Tống Đạt hơi sợ hãi Tống Anh ở giờ phút này.

"Những chuyện ngươi làm sai trước đây, ta sẽ nhớ kỹ cả đời, nhưng xét đến việc khi đó ngươi bị người khác lừa gạt, không hiểu đúng sai, ta có thể lựa chọn tạm thời cho qua chuyện này. Hiện giờ ta khuyên nhủ ngươi học tập, qua mấy năm nữa, nếu ngươi có thể biết liêm sỉ, hiểu lễ nghi thì sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện trước đây nữa, nhưng nếu giống Đại ca ngươi... Đến lúc đó, thù mới hận cũ cùng tính hết một lần." Tống Anh thấp giọng nói. 

Đại Diêu thị cũng không nghe được hai người nói cái gì, trong lòng chỉ cảm thấy hóa ra quan hệ của hai tỷ đệ này cũng không tệ.

Lại hoàn toàn không biết giờ phút này Tống Đạt đang rùng mình.

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Tống Anh, hắn cảm thấy Nhị tỷ không phải đang nói đùa với mình!

"Cho nên... nếu ta giống Lý Tiến Bảo, Nhị tỷ tỷ sẽ đánh chết ta sao?" Tống Đạt cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

"Không, đánh chết ngươi thì quá nhẹ nhàng cho ngươi rồi." Sắc mặt Tống Anh nghiêm túc, "Ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt, như chó nhà có tang, sống không bằng chết."

"..." Khóe miệng Tống Đạt mếu máo, muốn khóc.

Thật đáng sợ!

"Không phải sợ, lời nương ta nói đều là sự thật, ngươi cứ ngoan ngoãn là được rồi." Hoắc Lâm ở bên cạnh sáp đến, nói vào tai hắn.

Tống Đạt không hề được lời nói của Hoắc Lâm an ủi.

Ngoan ngoãn...

Rất khó!

Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn lo lắng cho Nhị tỷ tỷ, sợ sau này nàng bị Đại ca ca bắt nạt...

Nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã lo lắng cho sai người rồi! Hẳn là hắn nên lo lắng Đại ca ca sẽ tự đi tìm đường chết mới đúng!

Tống Đạt nuốt nước bọt, dè dặt ngước mắt lên.

Tống Anh dường như không nhìn thấy, liếc mắt một cái, cười nói: "Ngày mai có chịu đi học đàng hoàng nữa không?"

"Muốn đi học..." Tống Đạt vội vàng gật đầu.

"Tốt lắm. Vậy thì ta sẽ dựa theo nguyên tắc mà trừ đi một bông hồng nhỏ ngày hôm nay của ngươi vì tội trốn học. E rằng trong khoảng thời gian tới, ngươi... không được ăn vặt nữa rồi." Tống Anh lại cười.

"..." Da đầu của Tống Đạt tê dại.

Rõ ràng Nhị tỷ tỷ nói chuyện rất dịu dàng nhưng không biết vì sao mà hắn cứ cảm thấy âm u lạnh lẽo, còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!

Ngày hôm sau có rất nhiều người vẫn còn bàn luận chuyện tối qua.

Có không ít phụ nhân nhất trí hành động, cho dù là lúc làm việc cũng luôn chăm chú quan sát Lý gia.

Lý Tiến Bảo vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy có điều không đúng.

Đầu tiên, bọn nhỏ vừa nhìn thấy hắn ta thì lập tức nhấc chân bỏ chạy...

Rõ ràng trước giờ hắn ta được bọn nhỏ thích nhất cơ mà? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Lập tức đi tìm Ngưu Sơn Sơn.

Nhưng mà Ngưu Sơn Sơn bị cha hắn đánh đến mức không xuống được giường nên không thể nào gặp được.

Hôm qua Ngưu thẩm về nhà nói hết mọi chuyện với trượng phu, bị trượng phu mắng một trận, nói đầu óc thiển cận của bà ta suýt nữa đã huỷ hoại cả đời nhi tử, chỉ vì mấy miếng ăn mà suýt nữa khiến nhi tử trở thành đồ khốn nạn như Bao vô lại!

Ngưu thẩm tuy rằng cảm thấy trượng phu nói quá lên nhưng không dám không nghe lời nam nhân nhà mình.

Trơ mắt nhìn trượng phu đánh Ngưu Sơn Sơn một trận.

Không chỉ như thế, hôm sau khi trời vẫn còn sớm, trượng phu đã mang đồ sang tặng Tống gia.

Tống Đạt bị Lý Tiến Bảo uy hiếp, ở giữa có Ngưu Sơn Sơn tiếp tay, hán tử Ngưu gia sau khi biết chuyện này thì lo lắng trong lòng, sợ Đại Diêu thị cũng cầm dao tới mắng nhà bọn họ nên đến nhận lỗi trước.

Ngưu Sơn Sơn chính là "Đại tướng" số một bên cạnh Lý Tiến Bảo, hắn đã bị đánh, những đứa trẻ khác càng không cần phải nói, đều bị dạy dỗ một trận.

Tình hình thay đổi, Lý Tiến Bảo trở thành đồ cặn bã dạy hư trẻ nhỏ. 

Bình Luận (0)
Comment