Thương nhân bọn họ không phải chỉ biết nghĩ đến lợi ích, kiến nghị này hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt.
Đáng tiếc, Ý Quân Phường tạm thời không thể mở thêm chi nhánh.
Hiện giờ, Ý Quân Phường đang bước vào giai đoạn quan trọng, mục đích chính vẫn là muốn phát triển sự nghiệp son phấn của riêng mình, đồng thời có cơ hội khiêu chiến với Thúy Nhan Trai. Cửa hàng đầu tiên vẫn chưa hoạt động ổn định, sao có thể đến nơi khác mở cửa hàng được?
Tống Anh nghĩ về số tiền tiết kiệm của mình.
Ít ỏi đến đáng thương.
Tuy rằng một tháng qua kiếm được gần 300 lượng, nhưng chi tiêu cũng nhiều, ngoài chi phí nguyên vật liệu, trong nhà còn nuôi ba đứa nhỏ thích ăn khiến nàng chỉ còn khoảng 200 lượng. Nếu tiết kiệm một chút thì số tiền này cũng đủ để sống cả đời, nhưng muốn mở cửa hàng... thì hơi khó.
Nếu giai đoạn đầu chỉ cần thuê nhà thì thật ra không thành vấn đề.
Nhưng nàng thật sự không có ai để nhờ cậy.
Tống Anh đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy Tứ thúc nàng nghênh ngang bước vào Ý Quân Phường.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy nàng, hắn ta cong khóe miệng: "Nhị Nha cũng ở đây sao? Đúng lúc lắm, lấy cho ta một bộ Ngọc diện đào hoa, ta mang về tặng cho Tứ thẩm ngươi."
Sau khi nhìn thấy Tống Mãn Sơn, ánh mắt Tống Anh sáng ngời.
Hoa chưởng quầy lập tức cho người đóng gói: "Tống huynh đệ mấy năm nay vẫn luôn chiếu cố cửa hàng nhà ta, bộ phấn này giảm cho ngươi sáu phần nhé."
"Khách khí rồi." Tống Mãn Sơn thoải mái mỉm cười, sau đó nhìn lướt qua Tống Anh: "Ngươi nhìn ta làm gì? Trên mặt ta mọc hoa à?"
Tống Mãn Sơn trả tiền xong thì nhanh chóng rời đi, Tống Anh lập tức đuổi theo.
"Tứ thúc, chức áp quan của ngươi vẫn ổn chứ?" Tống Anh hỏi.
"Sao lại không ổn? Cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi, thỉnh thoảng thì đi canh xả nước, những chuyện khác đã có người khác trông coi, ta chỉ cần sống qua ngày thôi." Tống Mãn Sơn cũng không kiêng dè gì.
Bây giờ đang là buổi trưa, nếu không sống thoải mái thì sao hắn ta có thể chạy ra ngoài chứ?
Dĩ nhiên, thật ra chức áp quan này cũng có lúc bận rộn, nhưng hắn ta là ai chứ? Đương nhiên có cách lười biếng.
Tống Anh cười cười: "Vậy... Tứ thúc làm việc này có vui không?"
"Cũng tạm." Tống Mãn Sơn không xem Tống Anh như trẻ con mà dỗ dành, thẳng thắn nói: "Tứ thúc ngươi là ta cũng không có bản lĩnh nào khác, ngoại trừ gặp gỡ bằng hữu thì không biết làm chuyện gì khác. Hiện giờ cũng đã ngoài ba mươi rồi, ta làm cha cũng không thể vô công rồi nghề như trước nữa, dù thế nào cũng phải nỗ lực một phen để sau này còn có bạc cho Khang ca nhi cưới tức phụ nhi chứ."
Nếu không làm việc, ai nuôi tức phụ nhi của hắn ta đây?
Trước đây còn đỡ, cha hắn ta hào phóng, cho hắn ta bạc, nhưng bây giờ thì khác. Nhị ca đã tách ra ở riêng, tuy rằng ba huynh đệ bọn họ vẫn còn ở chung trên hộ tịch nhưng gia sản cũng đã phân chia luôn rồi, sao có thể tiếp tục duỗi tay xin tiền chứ?!
Hắn ta là người sĩ diện, nếu để người khác nhìn thấy tức phụ nhi của hắn ta đầu bù tóc rối, tiền mua son phấn cũng không có thì hắn ta còn lăn lộn thế nào được nữa?
Cho nên, bất kể công việc này có tốt hay không thì cứ làm đi!
"Sao ngươi lại đột nhiên quan tâm tới tình hình của Tứ thúc ta thế?" Tống Mãn Sơn nói xong thì đột nhiên nhận ra có điều không thích hợp.
Tống Anh ngượng ngùng cười cười: "Ta muốn hỏi thử xem Tứ thúc có cách nào giúp ta hay không..."
"Về dầu gội Thanh Ti à?" Tống Mãn Sơn phản ứng rất nhanh.
"Không sai. Việc buôn bán dầu gội Thanh Ti rất tốt, đáp ứng được nhu cầu của các bá tánh bình thường, nếu đến nơi khác mở xưởng buôn bán thì nhất định sẽ làm ăn không tệ. Hơn nữa, có mấy thương khách giúp đỡ giới thiệu tên tuổi từ trước, ta có ra tay cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều... Chỉ tiếc là không có ai giúp đỡ." Tống Anh nói.
Mua người thì đúng là đáng tin, nhưng nàng làm sao biết được trình độ và tính cách của những người đó chứ?
Hơn nữa, người có năng lực rất đắt.
"Sao không tìm Nhị ca?" Tống Mãn Sơn hỏi.
Chẳng lẽ Nhị chất nữ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra hắn ta ưu tú hơn cha nàng nhiều?