Tống Anh nhìn ánh mắt của Tống Mãn Sơn, cảm thấy người này nhất định đang suy nghĩ lung tung.
Nhưng nàng vẫn nói: "Cha ta... tính cách ngay thẳng, chất phác, không thích hợp với chuyện làm ăn."
Tính tình của cha nàng chỉ hợp làm địa chủ, chăm sóc ruộng vườn, hoàn toàn không hợp với việc kinh doanh bởi vì khả năng linh hoạt quá kém.
Đương nhiên, đây cũng là ưu điểm của hắn, nếu sau này Tống Tuân thật sự thi đậu thì cho dù chỉ là tiểu tú tài, có người cha như vậy cũng có thể kiên định hơn mấy phần, không chỉ không gây hoạ cho mình mà còn có thể làm gương cho con cháu.
Thế nhưng cha nàng lại không có ruộng, đây đúng là chuyện đáng buồn.
Tiền lời từ việc bán bánh ú thời gian trước ít nhất cũng có thể mua được vài mẫu ruộng nước loại tốt, đáng tiếc cha và ca ca nàng đều quá bướng bỉnh, nhất quyết phải để dành...
Rõ ràng là có tiền nhưng lại cứ phải sống khổ sở, người như vậy cũng thật sự hiếm thấy.
"Cũng phải, Nhị ca ngốc như trâu, nếu giao chuyện này cho hắn, mặc dù sẽ không thua lỗ nhưng cũng có thể khiến hắn lo lắng đến mức ngủ không yên." Tống Mãn Sơn tỏ vẻ ghét bỏ, "Thế việc này phải làm những gì? Nếu ta giúp ngươi thì được chia lợi ích thế nào?"
Tống Mãn Sơn không hề e ngại chút nào, thậm chí còn tỏ thái độ muốn cò kè mặc cả với Tống Anh.
"Tứ thúc, ngươi muốn làm thật à? Nhưng chức áp quan của ngươi..."
"Làm áp quan có kiếm được nhiều tiền như bán dầu gội Thanh Ti không?" Tống Mãn Sơn trợn mắt liếc nàng một cái, "Một tiểu nha đầu như ngươi bên cạnh không có lấy một người giúp đỡ, đương nhiên không thể làm việc lớn được rồi. Nhưng Tứ thúc ngươi, ta đây thì không giống vậy, không biết có bao nhiêu huynh đệ cùng mặc chung một cái quần mà lớn lên. Ta cũng biết rõ tính nết của những người này, chỉ cần chào hỏi một tiếng, lập tức có rất nhiều người muốn làm trợ thủ cho ta..."
"Không phải lần trước lúc về nhà ngươi nói mình là huynh đệ với Bao vô lại sao?" Tống Anh nói.
"..." Tống Mãn Sơn nheo mắt, "Ngươi thì biết cái rắm gì? Tên đó vốn dĩ không đáng tin, nếu ta tìm người làm chính sự thì đương nhiên sẽ không tìm hắn."
"Tứ thúc nói phải." Tống Anh giả vờ ngoan ngoãn.
"Vậy rốt cuộc được chia lợi ích thế nào?" Tống Mãn Sơn nói.
Tống Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Có hai kiểu."
"Kiểu thứ nhất là làm giống như Ý Quân Phường, ta chỉ cung cấp công thức, còn những thứ khác như tiền bạc và cửa hàng đều do bản thân Tứ thúc tự bỏ ra, kiếm được tiền thì ta lấy ba phần lợi nhuận. Đương nhiên Tứ thúc phải đảm bảo chất lượng của sản phẩm được đáp ứng yêu cầu của ta, giá bán cũng phải nằm trong phạm vi hợp lý."
"Kiểu thứ hai là ta bỏ tiền, mở cửa hàng, thuê nhân công, mọi chi phí đều do ta trả, Tứ thúc chỉ làm chưởng quầy. Tứ thúc chủ yếu phụ trách quản lý chuyện lời lỗ của cửa hàng, trả tiền công theo tháng. Tiền công chắc chắn cao hơn lương áp quan của ngươi, ngoài ra cứ mỗi nửa năm sẽ có khoản thưởng thêm dựa trên tình hình buôn bán của cửa hàng." Tống Anh nói tiếp.
Tống Mãn Sơn cau mày.
Xét về lâu dài, đương nhiên là kiểu thứ nhất tốt hơn.
Chỉ có đồ ngốc mới muốn làm việc cho người khác.
Nhưng tình huống thực tế là hắn ta không có bạc.
"Ta còn có cách này, ngươi nghe thử xem sao nhé?" Tống Mãn Sơn suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ngươi bỏ tiền, còn những thứ khác do ta phụ trách, kể cả chuyện nhân công cũng do ta quyết, nhưng ta chỉ làm chưởng quầy, còn về tiền công thì... một phần lợi nhuận là được rồi."
Tống Anh cười gượng một tiếng.
Một phần nghe thì không nhiều lắm nhưng nếu việc buôn bán không tệ, không chừng một tháng có thể kiếm được mấy chục lượng bạc đấy!
Phải biết rằng gửi bán ở Ý Quân Phường một tháng chỉ kiếm được hơn 100 lượng bạc, thật ra là bởi vì Ý Quân Phường có sản phẩm riêng của mình, không phải dồn hết toàn bộ tâm sức vào việc bán dầu gội Thanh Ti.
Nếu mở một cửa hàng chuyên bán dầu gội Thanh Ti thì có thể giống Ý Quân Phường sao?
Hơn nữa, nếu đã mở, đương nhiên nàng hy vọng có thể đến chỗ rộng lớn như thành Dung, nơi đó đông người, dễ buôn bán!
Chưởng quầy bình thường một tháng được trả 4 đến 5 lượng bạc đã là không tệ, có thể được trả 10 lượng trở lên đều là chưởng quầy của cửa hàng lớn có chỗ dựa đằng sau!