Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 276

Cùng ngày, tình hình của tộc Lý thị rất căng thẳng, các trưởng bối tụm lại bàn bạc với nhau, còn đặc biệt cho người khiêng Lý Tam trong nhà ra, xóa tên Lý bà tử và cả Tam phòng Lý gia ra khỏi gia phả của gia tộc ngay trước mặt Lý Tam.

Hai nhà khác của Lý gia giờ phút này cũng đều căng thẳng tột độ.

Nhất là nhà Lý Đại từ trước đến giờ luôn vô cùng kiêng kị Tam đệ, sợ hắn ta làm ra chuyện xấu xa gì đó rồi liên lụy đến huynh đệ, ai ngờ Lý Tam còn chưa kịp làm ra chuyện gì thì Lý Tiến Bảo đã giành trước!

Đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra con biết đào hang!

Mấy tháng nay, Lý Tam đều vô tri vô giác sống qua ngày.

Kể từ ngày ấy bị nhiễm lạnh trong núi, sau khi trở về, sức khỏe yếu đi, thường xuyên phát sốt, cơ thể suy sụp, nhưng nương hắn ta - Lý bà tử đối xử với hắn ta rất tốt, cho hắn ta uống không ít thuốc, tình trạng hiện giờ xem như không tệ, nếu tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ có thể khỏi hẳn.

Trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ câu nói "bệnh ra như kéo tơ"*.

*muốn trị khỏi bệnh không hề dễ dàng, quá trình rất lâu dài, thậm chí có bệnh để lại di chứng suốt đời

Tuy phải nằm trên giường nhưng trong khoảng thời gian này, có lúc Lý Tam cũng nghĩ đến vài chuyện, tỷ như nhà Tống Anh.

Tống Anh sống quá tốt.

Lưu thị còn nói Tống Anh làm ra dầu gội Thanh Ti mang đi bán ở huyện thành, nghe nói bên trong còn có nước nhân sâm...

Đó chính là nhân sâm của hắn ta, nha đầu chết tiệt kia lấy nhân sâm của hắn ta mang đi bán lấy tiền!

Trong lòng Lý Tam cực kỳ căm hận nhưng cơ thể lại không làm được gì, chỉ có thể chịu đựng. Nghe Lý bà tử nói nhi tử muốn cưới Tống Anh, hắn ta suy nghĩ một hồi rồi cũng không ngăn cản.

Nếu người này gả đến đây thì nhân sâm kia chắc chắn cũng là của hắn ta. Chờ đến khi nàng vào cửa, lúc đó hắn ta cũng đã khỏe lại, xem hắn ta làm sao thu thập tiện nha đầu kia!  

Lý Tam vô thức quên đi chuyện đã xảy ra vào đêm đó.

Thậm chí, có đôi khi bản thân hắn ta cũng cảm thấy tất cả chỉ là ảo giác của mình!

Tống Anh chỉ là một tiểu cô nương, sao có thể có sức lực lớn như vậy chứ? Chắc chắn là nằm mơ rồi...

Trong lòng Lý Tam vốn dĩ rất đắc ý, nhưng hôm nay lại đắc ý không nổi nữa, toàn bộ điệt lão trong tộc đều tới, không ngờ bọn họ lại nói muốn đuổi hắn ta ra khỏi gia tộc!

"Dựa vào đâu chứ..." Giọng nói khàn khàn nghe chẳng giống hắn ta chút nào.

Lý Đại tức giận muốn chết: "Nếu không phải vì Tiến Bảo nhà ngươi thì nương cũng sẽ không làm ra chuyện vô đạo đức như vậy! May mà chúng ta đã sớm phân gia với ngươi, nếu không thì ngươi thật sự có thể hại chết cả ta và lão Nhị rồi! Từ nay về sau, ta không có người đệ đệ là ngươi, ngươi sống hay chết đều không liên quan đến ta, có thế nào ta cũng mặc kệ!"

Nếu không phân gia, e rằng bây giờ Lý Đại đã khóc thật rồi.

Con của hắn ta cũng đã lớn, chờ sau khi nữ nhi xuất giá hai năm là có thể thú thê cho nhi tử, không chừng trong vòng năm năm nữa sẽ có tôn tử được sinh ra, khoảng mười năm sau, tôn tử đã có thể đi học rồi.

Thôn Hạnh Hoa bọn họ có rất nhiều trẻ con được đi học, sau này hắn ta cũng muốn đưa tôn tử đi học, dù sao thì cuộc sống hiện giờ cũng đã tốt hơn trước đây một chút.

Nhưng phàm là người muốn tham gia thi cử thì trong vòng ba đời trên hộ tịch không được có nam nhân nào phạm tội.

Nếu không phân gia, chắc chắn Lý Tiến Bảo sẽ ảnh hưởng đến bọn nhỏ nhà hắn ta! Đương nhiên, nếu không phải cùng một bụng sinh ra thì vẫn còn đỡ.

Nhưng... làm người thân của loại người này đáng sợ đến mức nào chứ?!

Lý Tam vẫn còn ngây ngốc.

"Tam đệ, nhi tử ngươi là kẻ bắt cóc, bắt mất con của Tống Anh, nghe nói đứa bé đó còn bị bán làm nô bộc! Khế ước cũng đã ký rồi, quan phủ chắc chắn sẽ thẩm án trong vòng mấy ngày tới. Đến lúc đó, ngươi... tự nghĩ cách đi! Trời ạ, có thể nhìn thì liếc mắt một cái đi, nói không chừng sau này không thể nhìn thấy đứa con này của ngươi nữa đâu!" Lão Nhị Lý gia cũng nói.

Lý Tam vừa nghe vậy thì th.ở d.ốc, suýt nữa hộc máu.

Con trai của hắn ta là kẻ bắt cóc ư!? Còn bị bắt nữa?! Không thể nào!

Bình Luận (0)
Comment