Tống Anh... từ nhỏ đã khác những đứa trẻ khác. Người Tống gia, kể cả Tống Lão Căn, đa phần đều khách khí với nàng.
Trong số các cô nương ở nông thôn, rất ít người học thêu hoa, đa phần đều dệt vải bởi vì muốn thêu hoa phải có sư phó dạy, còn dệt vải thì không cần, nếu tay nghề tốt còn có thể trợ cấp cho gia đình. Thế nhưng khi Tống Anh còn nhỏ, Tống Lão Căn đã tiêu một khoản tiền để mời bà tử biết thêu hoa trong thôn đích thân dạy nàng.
Rất hiếm khi để nàng xuống ruộng, mấy chuyện nhổ cỏ heo, đốn củi cũng không để nàng làm...
Nhưng đứa nhỏ đó rất hiểu chuyện, luôn chủ động phụ giúp gia đình...
Thân phận của Tống Anh vẫn luôn là tin đồn trong thôn, có biết bao người đến hỏi thăm Tống Lão Căn, vậy mà không có ai hỏi rõ được.
Nhưng ai cũng biết trong gia tộc Tống gia có họ hàng là người quyền quý...
Bà ta muốn nhi tử cưới người có thân phận cao quý thì có gì sai?
Thứ nhất, Tống gia không tệ, cho dù cha nương ruột của Tống Anh không nhận nàng, chắc chắn Tống gia cũng sẽ cho nàng không ít của hồi môn. Tống gia là gia tộc lớn, sau này kết thành thông gia sẽ có người giúp đỡ!
Thứ hai, nếu nàng được người nhà đón về, nhi tử của bà ta chính là nữ tế của nhà quyền quý, chẳng phải là một bước lên trời sao?!
Lưu thị không thể ngờ được rằng nhi tử lại trách bà ta.
Lý Tiến Bảo giống như người điên: "Khi còn nhỏ, ta thích chơi với Tam Nữu của Vương gia trong thôn, nương đã nói gì?! Nương nói Tam Nữu có hai đệ đệ, vừa nhìn đã biết là thứ kéo chân sau! Nương bảo ta cách xa nàng, ta không nghe, thế là nương chỉ vào mũi Tam Nữu mà mắng, mắng đến mức người ta bỏ chạy!"
"Ta học hành không bằng Tống Tuân, là nương nói với ta rằng nếu không sánh được với hắn thì khiến Tống Tuân không được đi học nữa! Cho nên ta mới cãi vã với Giang Tử Thương trước mặt Tống gia gia!"
"Đều là tại nương! Là nương bảo ta chờ Tống Anh, nàng đã được đón đi rồi nhưng không thèm để ý đến ta, là nương bảo ta nghĩ cách thân thiết với nàng, đều là tại nương!"
"..."
Lưu thị nghe vậy, ban đầu cũng thấy vô cùng hối hận, nhưng sau khi nghe một hồi thì lại tức giận.
Là tại bà ta sao!?
Phải, chuyện về Tam Nữu ban đầu là do bà ta làm, nhưng phần lớn những chuyện liên quan đến Tống gia sau này đều là chủ ý của chính nhi tử mà?
Bà ta chỉ ở bên cạnh phụ họa mấy câu, cảm thấy nhi tử làm tốt lắm, rất thông minh!
"Ta sinh ngươi ra, nuôi ngươi lớn mà ngươi lại nghĩ về nương như vậy ư!? Ta chỉ có một nhi tử duy nhất là ngươi, ta có cái gì cũng cho ngươi! Đều là vì ngươi muốn! Nếu không phải do ngươi, bây giờ ta cũng sẽ không ngồi trong cái xe chở tù nhân này, vậy mà ngươi còn nói ta này nọ. Ngươi đúng là, ngươi đúng là đồ vô lương tâm..." Lưu thị gân cổ lên gào lớn.
Sao số bà ta lại khổ như thế chứ!?
"Ta bảo ngươi sinh ta ra chắc!? Ngươi chính là đồ phụ nhân đanh đá, một phụ nhân đanh đá cũng xứng làm nương ta sao! Nếu ngươi không sinh ta ra, nói không chừng ta đã đầu thai làm con của người khác..."
Lý Tiến Bảo nghĩ đến chuyện bản thân mình phải chết thì vừa sợ vừa lo lắng.
Lưu thị nghe vậy thì tức giận tột cùng. Trong xe chở tù nhân chật hẹp, bà ta đột nhiên đứng lên, túm lấy Lý Tiến Bảo, ra sức đánh hắn ta.
Lý bà tử cũng mặc kệ.
Nếu là trước đây, bà ta chắc chắn sẽ mắng tức phụ nhi, còn bây giờ sao...
Vậy mà tôn tử lại muốn bà ta gánh tội thay hắn ta.
Hoắc Tứ Tượng lắc đầu, đưa người đến nha môn.
Vụ án này được Huyện thái gia xem trọng, ngày hôm sau sẽ bắt đầu thẩm tra xử lý.
Hôm sau, không ít người trong thôn đặc biệt tới huyện nha xem xử án.
Huyện thái gia cũng cho Tống lý chính chút mặt mũi, cho người vào trong sân của nha môn xem, cách khá gần.
Nhiều năm như vậy, trong thôn chỉ xảy ra một vụ bắt cóc này, lý chính không thể không tới. Hơn nữa, ông ấy thực sự vô cùng tức giận, sợ bản thân tức giận đến mức ngất xỉu nên cố ý mang theo gậy chống, chăm chú quan sát quá trình huyện nha xử án bên trong, chua xót gạt lệ.
Đứa trẻ mà ông ấy nhìn nó lớn lên từ khi còn nhỏ xíu, chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, sao có thể hư đốn như vậy chứ?!
Không hiểu chuyện, không biết lễ nghĩa liêm sỉ!
"Tất cả phải nhìn kỹ quá trình Huyện thái gia thẩm án cho ta! Sau khi về nhà, nam nhân già trẻ đều đến từ đường quỳ để tự xét lại mình! Cẩn thận ngẫm lại xem các ngươi có dạy dỗ tốt con cháu hay không! Kiếm được nhiều tiền thì có ích lợi gì, con cái trở thành người như vậy có thể không khiến tổ tông thất vọng sao!" Tống lý chính quay sang nói với già trẻ trong thôn.