Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 279

Lúc này, những người trong thôn Hạnh Hoa tới xem xét xử cũng không dám nói gì.

Hôm nay có mấy chục người tới, có người đại diện cho Tống gia, có người đại diện cho Lý gia, Ngưu gia, Vương gia, Bao gia...

Tống Anh là người bị hại, đương nhiên cũng tới. Tống Lão Căn và Tống Tuân đi cùng nàng.

Cha và thúc bá nàng cũng muốn đến nhưng đã bị Tống Lão Căn ngăn cản. Chuyện này chỉ cần chủ gia đình có mặt là được, còn Tống Tuân đúng lúc đang đi học trên huyện thành cho nên không cần dùng xe lừa, Tống Lão Căn cũng xót con lừa kia của nhà Tống Anh.

Người của Lý gia giờ phút này không dám ngẩng đầu lên, vẻ mặt ai nấy đều xấu hổ vô cùng.

Hôm nay, vốn dĩ Lý Tam cũng muốn đến nhưng sau khi phun ra một ngụm máu tươi vào hôm qua thì cơ thể rất kém, mơ mơ màng màng không mở nổi mắt, người trong tộc Lý thị cũng không bận tâm đến chuyện này nữa.

Bên trong, Huyện thái gia kêu từng tên tội phạm lên.

Những gia đinh giả mạo đó đã bị thẩm vấn, xác định bọn họ không biết chuyện gì nên chỉ phạt 30 trượng rồi thả ra. Đương nhiên cũng phải răn dạy bọn họ một phen, cho dù thiếu tiền thì lúc nhận việc cũng phải hỏi cho rõ ràng!

Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, cuối cùng tuyên án.

Chủ mưu là Lý Tiến Bảo, Hồ Tán và Thôi nương tử, có ý đồ mua bán dân thường làm nô bộc, dựa theo pháp luật, phán treo cổ.

Thưởng vào xuân hạ, hình vào thu đông.

Cổ ngữ nói, vào thu đông, trời đất im lặng, sinh khí kém nhất, có thể "tiến hành trăm hình phạt" để "trừng phạt theo ý trời", cho nên ngoại trừ đại tội mưu nghịch phải tử hình ngay tại chỗ thì những tử tù khác đều có thể sống thêm một thời gian...

Tuy rằng Lý Tiến Bảo đã biết bản thân mình không thể sống được bao lâu nữa nhưng sau khi nghe phán quyết vẫn sợ hãi đến ngất xỉu.

Lưu thị giống như phát điên.

Liên tục dập đầu, không ngừng xin tha, thậm chí còn quay sang tạ tội với Tống Anh, trông cực kỳ đáng thương.

Tống Anh không hé răng, dù sao thì nàng cũng không thể can thiệp vào phán quyết được. Hơn nữa, khi bị bắt mới nhận sai, nếu không bị bắt thì sao? Chẳng phải đang cười thầm sao?

Lý bà tử và Lưu thị không biết rõ chuyện nhưng nuôi dạy con cháu không tốt nên bị phạt một trăm lượng bạc, một nửa sung công, một nửa bồi thường cho người bị hại là Tống Anh.

Người môi giới đương nhiên cũng được bồi thường, bà ấy được nhận lại toàn bộ số tiền.

Đó là người môi giới đàng hoàng được nhà nước xác nhận, không giống bọn bắt cóc.

Lý Tiến Bảo bị kéo đi.

Không biết vì sao Lý bà tử không nói tiếng nào, thậm chí khi nhìn thấy Tống Anh cũng không nói gì.

Người trong thôn cảm thấy là do Lý Tiến Bảo tự mình làm bậy, nhưng dù sao cũng là đứa bé mà mình nhìn nó lớn lên, cho nên sau khi nghe phán quyết, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã, cũng không phải đồng tình, mà là...

Thấp thỏm bất an.  

Trước đây cho rằng con trẻ trong nhà chỉ cần không lạnh không đói là được, tóm lại là có thể lớn lên, thú thê sinh con, thừa kế gia nghiệp, phụng dưỡng cha nương là được rồi. Thế nhưng, giờ khắc này đột nhiên phát hiện ra con cái cũng có thể bước vào con đường chết!

Đến lúc đó thì đã muộn rồi!

Nhìn Lưu thị đi, trước đây sôi nổi, nhanh nhẹn bao nhiêu chứ? Bây giờ ngã lăn ra đất, hai mắt sưng to như quả dại, tóc tai bù xù, trông thật thảm thương!

Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng mọi người.

Nếu đây là con cái nhà mình thì phải làm sao đây?

Lý chính nói rất đúng, kiếm được nhiều tiền mà con cái không có phúc tiêu thì cũng vô nghĩa!

Chuyện bồi thường bạc có quan phủ ra mặt, hôm đó bọn họ vào thôn lục soát nhà Lý Tam, lật tung cả căn nhà mấy lần, cuối cùng cũng tìm được 18 lượng bạc, con số này không tính là ít.

Lý Tam sinh bệnh lâu như vậy, ngày thường phải chi tiêu rất nhiều.

Song, trong nhà Lý Tam còn có ruộng đất, mười mẫu ruộng nước tốt nhất và mười mẫu ruộng cạn. Lý Tam mới phân gia, có lượng tài sản như vậy thật ra cũng xem như phong phú. Dù sao thì Tam phòng Lý gia còn được chia nhà, hai phòng khác đều bị đuổi đi.

Bình Luận (0)
Comment